Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

truyện les - Tình một đêm (full)

Nguồn : sưu tầm
Tác giả : WinnieNguyễn
Thế loại : không dành cho trẻ em dưới 18.


Tôi thấp thỏm lo âu về công việc trong khi tay vẫn mân mê điếu thuốc sắp cháy bén hết..Công ty dạo này bận rộn quá nên chẳng còn thời gian để đi chơi nữa.Đám bạn thì chẳng thèm quan tâm,bọn nó cứ rủ hoài,không đi,thế là chúng nó giận.

[Hừ,một lũ chẳng biết thương bạn bè..]Tôi nghĩ thầm.

Đưa tay với lên tủ,tôi lấy ra điếu thuốc thứ 5..Châm ngòi..nhưng tôi không đưa lên miệng hút.Tôi cũng chẳng hiểu vì sao có 1 cái gì đó ngăn tôi lại.Áp lực công việc cứ nhồi máu vào tim ngày 1 nhanh khiến tôi như muốn nổi điên.Tôi muốn châm lửa đốt chính mình cho xong.Thế mà..tôi đã không dám.Công ty là của tôi,công việc là do tôi sắp đặt,thiếu đi tôi,gia đình sẽ điêu đứng.Ai sẽ chăm lo cho mẹ và em gái của tôi?Nhưng có lẽ thân mình bây giờ còn sắp giữ không xong.

Thất vọng,tôi thở dài thườn thượt..Buông lỏng người mình xuống chiếc ghế sofa đắt tiền,tôi nhắm mắt lại hòng trốn tránh nỗi thất bại ê chề đáng bám víu trong lòng không chịu buông tha..

29 tuổi,xinh đẹp,giàu có.Là tổng giám đốc của 1 công ty lớn.Tôi luôn ý thức được thế mạnh của chính mình,nên chẳng bao giờ tôi cho mình thất bại điều gì.Kể cả tình yêu lẫn sự nghiệp.Tôi từ nhỏ đã không có cha.Ông chết trong 1 tai nạn khi đi công tác ở Đà Lạt.Mẹ tôi đau đớn,và trong lúc đó,bé Nhi,em gái tôi vừa tròn 3 tháng tuổi.Tôi,đứa con gái 14 tuổi,phải chạy dọc,chạy xuôi để kiếm tiền lo cho 1 bà bầu yếu đuối.Tôi lụm bọc ở gần trường học,gánh nước mướn cho người ta.Kể cả trông giữ trẻ nữa,bất kể điều gì kiếm ra tiền,tôi điều nhận lời làm hết.

Và may cho tôi,ông trời chẳng bao giờ dồn con người vào đường cùng,tôi vô tình gặp 1 gia đình giàu có.Họ gặp mặt tôi khi tôi nhận lời trông con cho họ.Họ có nhiều tiền,nhưng hiếm muộn con cái.Và chính đứa bé tôi đã giữ ấy,2 năm sau cũng tự dưng chết đi.Họ buồn rầu,tôi thì đóng vai an ủi.Thế là họ lại thương tôi lúc nào chẳng biết.Năm tôi rời khỏi Việt Nam để đi du học là lúc 16 tuổi.Mẹ tôi và em gái tôi được ba mẹ nuôi của tôi hứa là chăm sóc giúp tôi đến khi tôi thành công trở về.

Trước khi ra đi,tôi lẳng lặng dúi vào tay mẹ địa chỉ của mình..tôi dặn khẽ..

-"Tiền và địa chỉ của con.Mẹ cứ xài,ai làm gì mẹ,cứ viết thư qua cho con.Con sẽ bay về để bảo vệ cho mẹ.Em Nhi và mẹ hãy chờ con,nhất định con sẽ trở về."

Tính tôi từ nhỏ đã là vậy,chẳng tin tưởng ai ngoài gia đình và bản thân tôi.Thì đó,chính tôi còn chưa coi hai người xa lạ kia là gia đình,trong khi họ là người ơn của tôi.Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng,họ đầu tư vào 1 khoản lợi nhuận,mà họ sẽ cầm chắc trước mắt.Vì tôi tin tôi.Tôi sẽ thành công.

Sau khi rời khỏi Việt Nam,tôi lao đầu vào học như điên.Tôi thích nghành kỹ sư,nên cố gắng theo học nó.Người ta tốt nghiệp 12 vào năm 17 tuổi hoặc 18 tuổi.Còn tôi,năm 16 tuổi tôi đã tốt nghiệp 12 và đúng 17 là đậu vào đại học về nghành mà tôi mơ ước.Sau 5 năm trời tôi học hành gian khổ,cuối cùng cũng để dành được 1 số tiền và cầm theo tấm bằng đại học về Việt Nam trong niềm tự hào vô biên của ba mẹ nuôi,và tất nhiên,mẹ và em gái tôi nữa.

Sau đó,ba mẹ nuôi đưa tôi vào chức trưởng phòng kế toán của công ty họ.Lại thêm 1 món nợ tôi cần trả đây..!

Rồi cứ thế,tôi hăng hái,mải mê lao vào công việc như chết sống,rồi2 năm sau,tôi ngang nhiên mua lại công ty của họ và trở thành tổng giám đốc điều hành.

Họ ngạc nhiên về tôi,tôi thì cứ mãi miết làm việc,và trả nợ cho họ.Mẹ và em gái tôi thì vẫn luôn ở bên cạnh,an ủi,khuyên nhủ tôi mỗi khi thấy tôi quá háo thắng.

Mẹ tôi thường nói :"Con gái chẳng nên va chạm với cuộc sống nhiều,đàn ông nào cũng chẳng thích người phụ nữ của mình quá giỏi giang đâu con ạ."

Tôi biết chứ,nhưng tôi mặc.Trong đầu tôi giờ chỉ cần có tiền,tôi cần tiền.Tôi chẳng cần đàn ông.Thế thôi.
Rồi tôi cứ sống như thế đến bây giờ.Vẫn chưa có 1 mảnh tình vắt vai nào hết.Và tôi cũng chẳng quan tâm hay than vãn về chuyện đó.Chỉ đến ngay lúc này đây,khi mọi việc đang sắp sụp đổ dưới chân tôi,tôi mới cảm thấy sao mình cô đơn quá..Tôi bỗng cần 1 bờ vai để tựa vào,tôi thèm đến phát điên 1 bờ môi ấm che chở cho tôi qua cơn bão trong lòng..Tôi đang khóc đấy ư?

Gạt đi những giọt nước mắt tủi thân đầu tiên trong đời,tôi dụi điếu thuốc vào gạt tàn..bóc máy lên,tôi gọi cho Tuấn.

-"Hello,kiếm cho tao 1 người đêm nay." Tôi nói nhanh.

-"Trân hả?Mày xỉn à?" Đầu dây bên kia hỏi lại.Có lẽ Tuấn đang ở vũ trường nào đó,tiếng nhạc xập xình làm tôi tự dưng thấy phấn chấn.

-"Mày đang ở đâu?Tao đến được không?Buồn quá." Tôi la lớn vào điện thoại.

-"Ok,đang ở Apple.Ra đi.Có vài anh,vài em nữa,đang chờ mày ra để giải sầu cho mày đây." Tuấn trả lời với giọng cười chế nhạo tôi.

-"Tao ra liền." Tôi gác máy xuống.Thở dài.

Tuấn nổi tiếng là dân ăn chơi trong giới gay,chuyên môn dắt mối cho mọi thành phần cần đến hắn.Tôi biết Tuấn chẳng phải là người tốt để làm bạn,nhưng để nói đến việc ăn chơi,có lẽ không ai chơi bằng Tuấn cả.Trước giờ tôi cũng không thân với Tuấn lắm,vì thấy hắn ta hơi xảo quyệt,nhưng bây giờ thì tôi chẳng thèm quan tâm đến điều đó nữa.Tôi chỉ biết,bây giờ,ngay lúc này,tôi cần vui.Tôi cần hư hỏng.Thế thôi.

Chạy thẳng đến Apple,tôi đưa chìa khóa cho anh giữ xe và bước vào trong..

Tiếng nhạc dập làm tôi hơi giật mình,đã lâu lắm rồi tôi không vào đâu.Nhìn quanh quất,tôi thấy Tuấn đang ngồi dựa vào lòng anh chàng nào đó cũng bảnh trai lắm.Thấy tôi,Tuấn quắc tay lia lịa và chạy về phía cổng lôi tôi vào.



Giọng Tuấn ẻo lả:

-"Mấy bà,hoa khôi nhá,tổng giám đốc nhá,ai muốn giành đêm nay phải đưa tiền cho tui nhá."

Tôi cười khẩy 1 cái,rồi ngồi xuống ghế.Nhìn qua phía quầy bar để mong kiếm được 1 người khác thường 1 chút.1 người có thể làm tôi vui,nhưng đừng quá tầm thường.

Tuấn khẽ thì thào vào lỗ tai tôi..

-"Nhỏ kia?OK?"

Tôi nhìn theo ngón tay cong vòng của Tuấn rồi bỗng chăm chú dừng lại ở chỗ hắn chỉ..

Cô gái ngồi bất động 1 chỗ.Cô ta mặc một chiếc áo thun trắng với chiếc quần jean bình thường vô cùng,nhưng có lẽ sở hữu 1 vóc dáng đẹp nên chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hút hồn biết bao nhiêu chàng trai..lẫn những cô gái..ai biết được..!

Tôi cảm thấy hơi thú vị,nhưng chỉ im lặng trước cái nhìn đầy thăm dò của Tuấn.Rồi bỗng tôi thắc mắc hỏi lại hắn..

-"Sao biết cô ta là call girl?Lỡ người ta là con nhà đàng hoàng thì sao?Ờ,mà sao không kiếm cho tao đàn ông?Mà đi kiếm phụ nữ?Tao đâu phải lesbian đâu?"

Tuấn cười ha ha làm tôi thót cả tim.

-"Điên thì phải chơi với cái mình chưa bao giờ dám thử thì mới hết điên bà ạ.Tin Tuấn đi,cưng mà chơi xong vố này là chỉ có nước thành les luôn,chứ dễ gì thích đàn ông được nữa.Vậy không tốt sao?Nhường đàn ông lại cho Tuấn."

Giọng điệu eo éo của hắn ta khiến tôi phì cười.Ừ,thì phải thử mới biết được mùi vị lạ chứ.Ừ,thì mình đang cần điên cho qua đêm nay mà.Sáng mai mình sẽ phải đối mặt với 1 việc lớn lao lắm,cho nên đêm nay tạm quên nó đi là tốt nhất..

Tuấn bước đến bên cô gái kia nhẹ nhàng kê vào lỗ tai nàng và nói nhỏ..Rồi cô ta quay lại nhìn tôi, dưới ánh đèn chớp nháy của club khuya,tôi thấy cô ta mỉm cười,rồi cùng với Tuấn đi qua chỗ tôi ngồi..Tự dưng tim tôi đập thình thịch như báo hiệu sắp có 1 dấu hiệu chẳng lành nào xảy đến đây..!

-"Hi,tên gì?" Cô ta hỏi tôi trổng không.

-"Cô tên gì?Sao lại hỏi tôi trước?" Tôi khó chịu vặn vẹo.

-"Tên Uyên,cô tên Trân đúng không?Nhìn hiền vậy,mà là les à?" Cô ta lại tiếp tục "trổng".

Tôi tức quá,mặt đỏ gay lên...Chẳng nói chẳng rằng,tôi đi thẳng vô nhà vệ sinh và "quẳng" lại cho cô ta 1 cái nhìn sắc bén nhất mà tôi có thể "quẳng".

Tôi đưa tay hất nước lên mặt mình như điên và cảm giác tim đau buốt,cứ nghĩ đến mọi việc đang tiến triển theo 1 tình huống quá xấu là tôi không thể chịu nổi.Từ trước đến giờ tôi không cho phép mình tin tưởng ai,nhất là tôi luôn đặc biệt cảnh giác trong làm ăn,thế mà bây giờ,người làm tôi điêu đứng lại chính là ông ba nuôi của tôi...

Có lẽ tôi đã đinh ninh điều gì đó sắp xảy ra,nhưng vì 1 chữ "nợ" nên tôi cũng đành nhắm mắt buông theo,mặc cho ông ta muốn làm gì thì làm.Công ty ông ta là 1 công ty lớn thật,nhưng chỉ có bề ngoài thôi.Từ khi tôi về,chỉ 1 tay tôi gầy dựng hết,ông ta nghĩ mình là ai mà cứ làm xong rồi bắt tôi đi dọn?

Tôi tức tối đưa mắt nhìn mình trong gương..mái tóc ướt sũng vì nước,đôi mắt trừng trừng,gương mặt đỏ bừng vì rượu..Tự nhiên,tôi thấy mình kiệt sức..Và rồi..tôi cố dùng 1 chút sức lực còn lại để bám víu vào thành của bồn nước mong sao đứng vững được để bước tiếp,nhưng hình như sức nặng của cơ thế tôi đang không cho tôi bám vào 1 thứ hy vọng nào nữa thì phải,tôi cay đắng nhếch môi cười,ngồi bệt xuống sàn nước,tôi ôm vai khóc tức tưởi như đứa trẻ vừa đánh mất yêu thương...Tôi đây sao?

Có tiếng gõ cửa..Tôi vội vàng vốc nước vào mặt mong sao cho che lấp được đôi mắt đang đỏ ửng vì khóc của mình,tôi bực dọc mở cửa ra..

Là Uyên.Cô gái đáng ghét.


-"Vào đây làm gì?" Tôi hất hàm hỏi,và tự dưng im bặt..vì thấy giọng mình vẫn còn chút âm thanh của nước mắt..Tôi đã lâu lắm không khóc,nên cũng không nhớ ra là khi người ta khóc,giọng của mình sẽ tự dưng có 1 chút khàn khàn..hình như sự chát đắng của tủi thân vẫn còn ấy nhỉ?

Uyên chợt im lặng nhìn tôi,ánh mắt thật ấm áp khiến tôi sững ra mất vài giây..Lúc nãy cô ta chan chát với tôi lắm mà?

-"Ra đây với Uyên." Cô ta chợt nắm tay tôi kéo ra khỏi nhà tắm..

-"Sao ướt nhẹp vầy nè?" Uyên chợt la lên làm tôi giật mình..Cô ta lao vào nhà tắm,lấy 1 chiếc khăn lông to đùng của 1 ai đó,lẳng lặng trùm lên người tôi và ôm tôi vào lòng suốt trên đường đi ra chỗ ngồi..

Tôi vốn nhạy cảm,không chịu được khi xài chung đồ gì với người khác,nhưng không hiểu sao,trong vòng tay của Uyên tự dưng làm tôi thấy dễ chịu..tôi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấy cho đến khi nghe tiếngTuấn oang oang bên tay,thì tôi mới sực tỉnh và giật mình đẩy Uyên ra..

-"Ái chà,lẹ quá hen..Bà Uyên đúng là sát thủ nha,Trân nhà tui nó rất là khó chịu,nó mà để bà ôm là hiểu rồi nha?Đêm nay ngủ ở đâu?Để Tuấn đặt khách sạn cho?"

Uyên lẳng lặng quay sang nhìn tôi,rồi Uyên ghé sát vào tai tôi..

-"Do you still wanna do that kind of thing?"

Hơi thở của cô gái cứ ngấp ngáy vào lỗ tai tôi khiến toàn thân tôi tự dưng nóng ran lên..

Tôi không nói gì,chỉ kéo chiếc khăn lên đến tận cổ..

Rồi Uyên lại cười,lại siết chặt vòng tay của mình..Thân thể tôi như đang bị đốt cháy..Từ nhỏ đến giờ,tôi chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ đến như thế này..Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người đang khiêu khích tôi lại là 1 cô gái..Nếu mẹ tôi biết điều này thì sẽ thế nào nhỉ?Nhưng thôi,vui chơi qua đường thôi mà,xong rồi sẽ quên,dễ gì mẹ biết được..!

Biện hộ cho hành động chẳng ra làm sao của mình xong,tôi nói nhỏ với Tuấn..

-"Đặt cho tao 1 phòng..ở đâu cũng được..với kêu dùm tao chiếc taxi,mai có gì gọi điện tính hết tiền,tao sẽ nhắn tin chuyển vào ngân hàng cho mày.Ok?"

-"Ok." giọng Tuấn õng ẹo..

Tôi vẫn ôm cái khăn cho đến lúc lên taxi,người tôi tự dưng nóng ran lên,y như bị sốt..Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên cứ rúc sát vào người Uyên và dụi đầu vào lòng cô..

Uyên dịu dàng ôm lấy tôi,vuốt ve tôi..Lâu lâu lại đưa tay sờ trán tôi xem có sốt không..

Đưa tôi lên phòng khách sạn,cô ấy lau người và thay đồ cho tôi..Xong 1 lát sau,Uyên đi ra khỏi phòng..

Tôi nằm chờ 1 lát,mệt quá,tự dưng ngủ thiếp đi lúc nào không hay..

Bỗng nghe có tiếng Uyên gọi dậy,tôi giật mình..Hình như tôi đang mơ thì phải..trong mơ,tôi thấy mình không bị lừa gạt,tôi thấy mình vẫn còn là 1 người thành công,gia đình tôi vẫn vui vẻ và sung túc..Mơ mà,cái gì mà không hoàn hảo?

-"Dậy uống thuốc nè,sốt đến nỗi mê man nói sảng luôn." Uyên nâng đầu tôi lên và vừa cười vừa nói..

Lần đầu tiên tôi được kề cận bên khuôn mặt nàng,đôi mắt to đen lay láy như nhìn thấu vào ruột gan của người khác khiến tôi lúc nào cũng phải quay đi để tránh những tia nhìn ấy,tôi chẳng dám để người ta hiểu mình quá nhiều..Vì hơn ai hết,tôi biết,bề ngoài thì tôi như thế,nhưng bên trong thì chỉ là 1 đứa con nít thiếu sự yêu thương mà thôi..Nên tôi giấu giếm suốt ngần ấy năm,cốt yếu cũng chỉ chờ có 1 người có thể hiểu được điều sâu xa kia..chờ mãi..chờ đến bây giờ..

Hơi thở nàng làm tim tôi đập thật mạnh,tôi bối rối đến mức nín thở để tránh những sự kích thích đang nổi dậy trong lòng sẽ làm nàng sợ hãi..Sự thèm muốn kia cứ trỗi lên khiến tôi như muốn điên..Đã vậy nàng còn quá hấp dẫn thế kia,làm sao tôi kìm lòng được đây?


Hình như Uyên biết được điều ấy,vì cô ta đang ôm tôi vào lòng mà,chắc có lẽ thấy tôi gồng dữ quá,Uyên chỉ buông nhẹ 1 câu,không quên nhìn vào mắt tôi..

-"Thả lõng người ra,sao mà cứ gồng mình lại hoài vậy?Bộ..em..ôm Trân không thoải mái hả?Người em có mùi hả?Hay là để em đi tắm nha?"

Uyên đột ngột thay đổi giọng khiến tôi càng thêm căng thẳng,mồ hôi hột chảy dài xuống trán,tay chân tôi cứng đơ..Nhưng vậy thì quê mặt quá,thế là tôi cố gắng lấy hết sự can đảm còn lại để nói được 1 chữ..

-"Ừ.."

Uyên cười cười không nói gì rồi đi vào phòng tắm..

Tiếng nước chảy ở trong kia,còn tôi nằm ngoài đây..Nằm ở đây mà hình như lòng dạ ở trong kia thì phải..cứ nghĩ đến Uyên là tim tôi lại cồn cào..tôi thèm ăn gì nhỉ?

Tôi cứ nằm suy nghĩ vẩn vơ hết ba chục phút thì Uyên bước ra..

Một lần nữa tôi lại bị sững sờ vì nàng..

Mái tóc vẫn còn ẩm ướt được xõa trên bờ vai gầy trắng nõn nà,đôi chân dài thon thả đang bước từng bước chậm rãi,gương mặt phảng phất nét kiều diễm khiến tôi như chết lặng..trên trán vẫn còn 1 vài giọt nước lấm tấm vương vãi..

Nàng nhìn tôi,vẫn với ánh mắt ấm áp đó...

-"Trân đỡ chưa?Có cần đi bác sỹ không?"Nàng dịu dàng hỏi..

Tôi chợt tỉnh ra..

-"Oh,không cần đâu Uye..à không,em..Trân khỏe rồi.Cám ơn nha." Tôi khách sáo trả lời,trong khi tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực..

-"Vậy còn sức làm chuyện gì khác không?" Uyên chợt đưa tay vuốt lên cỗ,rồi tới lỗ tai tôi,và đặt môi vào đó và hỏi 1 câu làm tim tôi muốn ngừng đập..

Những làn thở kích thích quá,xao động quá khiến tôi chẳng thể nào giữ cái sự lịch sự đáng ghét kia nữa..Tôi quay sang nhìn Uyên,ánh mắt Uyên cũng đang say đắm nhìn tôi..

Khẽ hôn nhanh lên môi Uyên 1 cái,tôi thấy trái tim mình xôn xao quá đỗi..Và rồi không để cho sự thổn thức trong tim tôi tạm lắng xuống,Uyên hôn lại tôi thật nồng nhiệt..

Bàn tay tôi lần mò xuống eo nàng và ôm lấy nó,hai chiếc môi cứ hòa quyện vào nhau không rời,từng nhịp thở cứ càng ngày càng gấp gáp..

Tôi nhanh chóng mở chiếc khăn trên người mình ra,đặt nàng xuống giường,tôi đưa môi hôn lên tai nàng và đưa lưỡi lướt nhẹ xuống hết vành lỗ tai..sau đó hôn thật nồng nàng vào chiếc môi đang thèm khát kia..Tôi bắt đầu đi dần xuống cổ,rồi xuống vai..Tôi đưa những ngón tay xinh xắn kia vào miệng và nút 1 cách cuồng dại..

Từng tiếng rên khe khẽ của nàng làm tôi kích thích vô cùng..

Rồi tôi lấy răng cắn hai dây áo của nàng để tuột nó xuống,để lộ ra 1 thân hình đẹp đẽ và hấp dẫn vô cùng..

Tôi nhẹ nhàng và trân trọng hôn vào ngực nàng,rồi eo nàng,rồi rún nàng..cứ thế,thân thể nàng cứ run lên làm tôi cảm thấy vô cùng sung sướng..

Rồi những tiếng thở lại cuồng dại hơn khi tôi xuống đến vùng cấm..chúng tôi cứ rong chơi với nhau mãi cho đến khi hai đứa rã rời,và cơn sốt của tôi cũng tan biến đâu mất tiêu..Thay vào đó là 2 thân thể mệt lữ đang quấn lấy nhau..

Tôi hôn lên trán và ôm nàng vào lòng..Tôi thì thầm...

-"Cám ơn em,lần đầu tiên trong cuộc đời Trân biết được mùi vị của thiên đường và sự hạnh phúc ra sao.."

Uyên dụi đầu vào ngực tôi,đưa tay mân mê lấy cỗ áo tôi,nàng nói..

-"Em yêu Trân.."

Rồi chợt nhớ ra điều gì,tôi ngập ngừng hỏi nàng..

-"Vậy chứ..em hay..làm như thế này với người khác lắm à?"

Uyên chợt cười khúc khích,rồi đưa tay sờ lên môi tôi..

-"Không,chỉ những người em thích."

-"Vậy em đã thích bao nhiêu người rồi?" Tôi tiếp tục..

-"Không nhiều,khoảng 3 người..mà ai cũng toàn là con gái..Mà công nhận,con gái make love giỏi hơn đàn ông nhiều.." Uyên trả lời lại với giọng nửa đùa nửa thật.

-"Trân make love đâu có giỏi đâu,lần đầu của Trân luôn đó em.." Tôi ngại ngùng thú nhận..

-"Vậy mà quậy thấy ớn.." Uyên tinh nghịch lấy ngón tay sỉ vào trán tôi..

Ôm em thật chặt vào lòng,tôi thấy lòng mình thật bình yên quá đỗi..

Rồi tôi lại hỏi tiếp..

-"Vậy chứ,em đi Apple được khoảng bao nhiêu lâu rồi?Apple nổi tiếng là toàn..call girl..sao em lại vô trong đó để bị đánh giá này nọ..Em không ngại à?"

-"Không,em chỉ là buồn..rồi mới vô đó chơi..Riết rồi đâm ra thành 1 thói quen kinh niên..Mà ai đánh giá cũng được,em mặc kệ..Em chỉ sợ người yêu mình nghĩ gì thôi,mà nếu người ta yêu mà không tin mình,vậy người ta cũng là người xấu..không đáng để yêu.." Uyên vẫn dịu dàng trả lời tôi,nhưng trong giọng nói hình như có 1 chút bất nhẫn..

-"Trân tin em..Lần đầu gặp là đã tin em rồi.." Tôi thật thà thú nhận..

Uyên chồm lên sát mặt tôi,đưa tay vuốt những cọng tóc trên trán tôi,em nói..

-"Nhưng Trân không thể yêu em được..Trân còn sự nghiệp,còn gia đình,đừng dại dột mà dính vào 1 đứa call girl như em..Em không xứng với Trân đâu.."

Nhìn em say đắm,tôi thấy thương quá..Hôn lên mắt,lên mũi,lên đôi môi đang run rẩy đến tội nghiệp..tôi dịu dàng nói..

-"Sao em lại nói vậy?Trên đời này,không có nghề nào là xấu hết,xấu ở đây là không biết thay đổi thôi..Nhưng Trân hiểu,em không phải là người có thể make love với bất kỳ ai,ngoại trừ những người em có tình cảm..vậy thì đâu có gì đáng trách hả em?"

-"Nhưng Trân quá hoàn hảo,xinh đẹp,tài giỏi,giàu có..Em thật sự không đủ tốt cho Trân.." Uyên thở dài vào dựa vào lòng tôi..

Siết em chặt hơn,tôi thì thầm..

-"Nếu em biết em đã mang đến cho Trân những thứ gì,em sẽ không nghĩ như vậy nữa..Thôi ngủ đi em,sáng mai Trân còn phải quyết định 1 số công việc quan trọng.."

Ngoan ngoãn dựa vào tôi,đôi mắt em từ từ nhắm lại..

Mặt trời chiếu vào tấm màn tạo ra 1 thứ ánh sáng thật khó tả...Tôi vương vai ngáp 1 cái thật dài và chợt giật mình..Em đã đi rồi thì phải,tôi nhìn quanh quất chẳng thấy em đâu cả..Tôi hoảng hốt nhảy ngay xuống giường..Tôi chạy vào phòng tắm,chạy xuống cầu thang,vẫn chẳng thấy em đâu..

Mở cửa bước lại vào phòng,tôi thẫn thờ ngồi xuống giường..

Bỗng điện thoại reo lên...1 số lạ hoắc..

-"Hello,Trân hả?Em là Uyên đây.."

-"Em,em đang ở đâu vậy?Sao không chờ Uyên dậy rồi hai đứa mình cùng đi ăn sáng?" Giọng tôi vui mừng..

-"Em đang ở sân bay để chuẩn bị đi Úc,em xin lỗi vì đã giấu Trân..Có lẽ mình chỉ có duyên đến thế thôi,1 đêm cũng đủ làm em hiểu rằng,em chỉ có thể yêu Trân thôi..Hãy chờ em..Em sẽ quay trở về..Em xin hứa..."

-"Tại sao em đi Úc?Em đang làm Trân bị rối mù lên đây nè.." Tôi la lên,ngồi xuống sàn và ôm đầu mình..Lòng tôi như rũ rượi..

-"Hello,Trân còn đó không?" Giọng em gấp gáp..

-"Đây,vẫn còn đây.." Tôi giận dỗi..

-"Em xin lỗi..em đã hứa là em sẽ trở về mà..à..còn 1 điều nữa em cần phải nói cho Trân biết.."

-"Em nói đi..em giết tôi luôn đi.." Tôi nắm chặt lấy tay mình để khỏi ném cái điện thoại vào tường..

-"Em..em...yêu Trân nhiều lắm..Em phải đi vào rồi..thôi tạm biệt Trân..Hãy..chờ em.." Nói xong em cúp máy..cùng lúc đó,những dòng nước mắt của tôi tuôn ra..tiếng nấc trong tôi không sao khỏa lấp được những gì về em..Tim tôi đau quá..Sao em lại bỏ tôi mà đi..?

Điện thoại công ty gọi đến tới tấp khiến tôi phải trở về ngay lập tức..Lòng lạnh lẽo,tôi ký giấy tờ sang nhượng lại chức tổng giám đốc cho ông bố nuôi..Chẳng hiểu sao tôi lại không thấy hối tiếc nữa,trong tôi giờ chỉ còn hình bóng em..Sự nghiệp kia đã một thời là sự sống,là mục đích đấu tranh của tôi mà..Thế nhưng giờ đây,chỉ vì 1 người con gái mà tôi đã khoanh tay chịu trói..Tôi thất bại quá đúng không tôi?

Vẫn còn hên là tôi giữ lại được căn nhà và với 1 chút vốn để dành được suốt gần 10 năm qua,tôi bắt đầu đi lên lại với 1 công ty nhỏ do chính mình gầy dựng..Lại lao đầu vô công việc để mong sao lấp đầy được khoảng trống trong trái tim mà từ khi em đi,nó đã khuyết đi 1 mảng lớn..


3 năm sau...

Vẫn là tôi,vẫn 1 mình,và chẳng thể đến với bất kỳ ai.Mặc dù giờ đây,tôi chắc chắn rằng người yêu tôi sẽ không bao giờ là con trai..Tôi chỉ yêu được những cô gái..

Chợt nhớ đến lời Tuấn nói..Tôi phì cười..đúng thật..Quen Uyên xong,tôi đành phải nhường đàn ông lại hết cho Tuấn..Nếu nó biết được tin này chắc sẽ vui lắm đây..

Một ngày vẫn như mọi ngày,công việc êm xuôi khiến đầu óc tôi thoải mái vô cùng..Chạy xe ngang club Apple,tôi tự dưng thấy cảm giác là lạ..Rồi không hiểu sao tôi xe tấp vào đó..với một hy vọng thật là kỳ dị..

Tuấn trông thấy tôi liền ra giả lã cười nói..Hắn ta giờ đã là chủ của club này,sau khi ông chủ cũ của Apple bị phá sản,ông ta bán lại cho Tuấn với giá rẻ vì rằng cũng là "chị em" với nhau..

Khoác vai tôi,Tuấn hỏi..

-"Muốn em nào nữa không,giới thiệu cho."

Tôi lắc đầu và cười cười..Rồi theo thói quen,tôi nhìn xung quanh cả vũ trường,rồi nhìn lướt qua chỗ cũ..Nơi mà lúc trước Uyên vẫn hay ngồi..Chợt tôi giật mình..Một người con gái mặc áo trắng,quần jean,mái tóc xõa xuống bờ vai...Ai như là Uyên?

THE END

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét