Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Những câu đố vui - đố mẹo khó cực hay (có đáp án) - phần 2

đố vui, đố mẹo hay hot nhất 2014 (có đáp án) nè, ai giải được ko?





11.
Câu hỏi: Có 1 anh chàng làm việc trong 1 tòa nhà 50 tầng, nhưng anh ta lạichỉ đi thang máy lên đến tầng 35 rồi đoạn còn lại anh ta đi thang bộ.Tại sao anh ta lại làm như vậy ?

12.
Câu hỏi: Lịch nào dài nhất?

13.
Câu hỏi: Xã đông nhất là xã nào?
14.
Câu hỏi: Con đường dài nhất là đường nào?

15.
Câu hỏi: Quần rộng nhất là quần gì?

16.
Câu hỏi: Cái gì của chồng mà vợ thích cầm nhất (không nghĩ lung tung)?

17.
Câu hỏi: Cái gì mà đi thì nằm, đứng cũng nằm, nhưng nằm lại đứng?

18.
Câu hỏi: Câu này nghĩa là gì: 1' => 4 = 1505
19.
Câu hỏi: Núi nào mà bị chặt ra từng khúc
20.
Câu hỏi: Bạn có thể kể ra ba ngày liên tiếp mà không có tên là thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật?

đáp án: bôi đen dưới đây để xem đáp án hoặc comment đáp án của bạn
11.Đáp án: Vì cái thang máy đó không lên được tới tầng 50.
12.Đáp án: Lịch sử.
13.Đáp án: Xã hội.
14.Đáp án: Đường đời.
15.Đáp án: Quần đảo.
16.Đáp án: Tiền!
17.Đáp án: Bàn chân.
18.Đáp án: 1 phút suy tư bằng 1 năm không ngủ.
19.Đáp án: Thái Sơn.
20.Đáp án: Hôm qua, hôm nay và ngày mai.

Những câu đố vui - đố mẹo khó cực hay (có đáp án) - phần 1

bộ sưu tập những câu đố vui, những câu đố hay, đố vui dân gian, đố mẹo có lời giải và đáp án, câu đố IQ khó, hài hước nhất 2014, mời các bạn tham gia giải đố nhé


1
Câu hỏi: Bạn hãy tưởng tượng bạn đang đi trên 1 con thuyền trên 1 dòng sôngcó rất nhiều cá ăn thịt đến giữa dòng bỗng thuyền của bạn bị thủng 1 lỗrất to, sau vài phút nữa thuyền sẽ chìm và chắc chắn bạn sẽ là bữa ănnhững con cá này. Bạn làm cách nào đơn giản nhất để thoát ra khỏi cáihoàn cảnh chết tiệt này?

2.
Câu hỏi: 1 người đi vào rừng sâu để thám hiểm, thật ko may cho ông ta khi bắtgặp 1 con đười ươi rất hung dữ muốn xé xác ông ta ra. Trong tay ông tacó 2 con dao , ông sợ quá vứt 2 con dao ra đó, con đười ươi nhặt lên vàsau vài phút nó nằm vật xuống đất chết luôn. Bạn có biết tại sao không?
3.
Câu hỏi: Có một cây cầu có trọng tải là 10 tấn, có nghĩa là nếu vượt quátrọng tải trên 10 tấn thì cây cầu sẽ sập. Có một chiếc xe tải chở hàng,tổng trọng tải của xe 8 tấn + hàng 4 tấn = 12 tấn. Vậy đố các bạn làmsao bác tài qua được cây cầu này (Không được bớt hàng ra khỏi xe)?

4.
Câu hỏi: Trên đồng cỏ có 6 con bò, đếm đi đếm lại chỉ có 12 cái chân. Câu hỏiỏi tại sao ?

5.
Câu hỏi: Nếu chỉ có một que diêm, trong một ngày mùa đông giá rét, bạn bướcvào căn phòng có một cây đèn, một bếp dầu, và một bếp củi, bạn thắp gìtrước tiên?
6.
Câu hỏi: Một kẻ giết người bị kết án tử hình. Câu hỏiắn ta phải chọn một trong bacăn phòng: phòng thứ nhất lửa cháy dữ dội, phòng thứ hai đầy những kẻám sát đang giương súng, và phòng thứ ba đầy sư tử nhịn đói trong banăm. Phòng nào an toàn nhất cho hắn?

7.
Câu hỏi: 2 con vịt đi trước 2 con vịt, 2 con vịt đi sau 2 con vịt, 2 con vịt đi giữa 2 con vịt. Hỏi có mấy con vịt?
8.
Câu hỏi: Con ma xanh đập 1 phát chết, con ma đỏ đập 2 phát thì chết. Làm sao chỉ với 2 lần đập mà chết cả 2 con?
9.
Câu hỏi: Có 1 bà kia không biết bơi, xuống nước là bả chết. Một hôm bà đitàu, bỗng nhiên tàu chìm, nhưng bà ko chết.Tại sao (ko ai cứu hết)?

10.
Câu hỏi: Cái gì đen khi bạn mua nó, đỏ khi dùng nó và xám xịt khi vứt nó đi?


đáp án: bôi đen dưới đây để xem đáp án nhé bạn, nếu trả lời được vui lòng comment đáp án nhé 

1.Đáp án: Đừng tưởng tượng nữa.
2.Đáp án: Nó cầm dao và đấm vào ngực nó (đười ươi hay làm thế).
3.Đáp án: Bác tài cứ đi qua thôi, còn xe thì ở lại.
4.Đáp án: Con bò này cưỡi lên lưng con bò kia theo dây chuyền và vòng tròn nên mỗi con chỉ có 2 chân!
5.Đáp án: Que diêm.
6.Đáp án: Phòng 3 vì sư tử chết hết rồi
7.Đáp án: 4.
8.Đáp án: Đập con ma xanh trước là 1, con ma đỏ thấy thế sợ quá, mặt mày táimét (chuyển sang xanh).Đập con ma xanh mới này nữa là đủ 2.
9.Đáp án: Bà ấy đi tàu ngầm.
10.Đáp án: Than.

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

Chuyện tình les buồn- ai không hiểu les vào đọc nhá

Đại dương mênh mông ấy hỡi em ở đâu? trời xanh bao la ơi có thấy bóng em nhờ cơn gió hãy nhắn giùm rằng trái tim tôi vẫn yêu người..."


Biển có thể xoa dịu mọi mõi đau có thật là vậy???nếu là thật cớ sao nổi đau ấy đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai??? đứng trước biển tôi thấy mình thật nhỏ bé! từng cơn sóng trắng xóa như đang xô cuộn, đưa đẩy tâm trí tôi về 1 câu chuyện đã xa....xa lắm rồi...


Ngày ấy chúng tôi học chung 1 lớp, thậm chí ngồi cùng 1 bàn ! tôi là less...tôi đã sống thật với ý nghĩ đấy từ khi có 1 người bạn nói với tôi rằng: "nhìn bạn khá điển trai "
Với 1 dáng vấp cao to, rắn chắn cộng thêm mái tóc tomboy ngộ nghĩnh thật khó cho ai có thể nhận ra tôi là girl. cũng chính vì vậy mà tôi bị nhiều người xa lánh, ruồng bỏ...chỉ duy nhất có em....người bạn thân nhất của tôi
_ Thanh ! ăn sáng với mình nhá ! mình có mua luôn đồ ăn cho Thanh rồi nè!
ngày nào cũng vậy, em luôn chăm sóc và quan tâm tôi như 1 người bạn hiền
- uhm! mình cảm ơn Châu nhá!
_ Thanh này ! bạn thấy Lộc như thế nào?
_ Lộc ah? cũng đẹp trai, học giỏi...lém lĩnh vui tính...mà Châu hỏi chi vậy?
_ hôm qua Lộc vừa mới ngỏ lời với mình!!
Tôi hơi khựng lại 1 cái gì đó nhói ở tim
_ oh vậy ah?? vậy Châu trả lời sao?
_ Thì đồng ý chứ sao dù gì mình thấy Lộc cũng tốt
Bỗng dưng tôi nghe tim mình dập mạnh, mặt nóng bừng lên, bực bội ko thể chịu được! Nhưng khi nghĩ kỹ lại thấy mình vô duyên. Tôi đâu có là gì của em va em đã là gì của tôi???
Bắt đầu từ ngày hôm đó tôi và em đã không còn thân như trước! em đã có người khác người ta là bạn trai của em , người ta có quyền đượcc quan tâm, chăm sóc cho em...còn tôi??? tôi chỉ là 1 cái bóng lặng lẽ yêu em mà thôi...

Sáng hôm đó cũng như mọi ngày...
_ Thanh ăn sáng với mình nhá
Tôi cầm hộp cơm từ tay em
_ cảm ơn Châu ! mà sao Châu cứ mua đồ ăn sáng cho mình hoài vậy??
_ bạn bè mà
_ kể từ ngày mai Châu ko cần phải mua nữa đâu
_ Tại sao vậy? Thanh ko thích chơi với mình nữa ah??? hay là....hay là Thanh giận mình chuyện gì
Em hỏi tôi với vẽ hoảng hốt tôi thở dài...
_ ko có đâu ! tại mình sắp phải chuyển lớp
Em lại càng hoảng hốt hơn
_ Tại sao lại chuyễn lớp chứ??? có chuyện gì xảy ra với Thanh ah?
1 cái gì đó đăng đắng rơi dần xuống miệng...tôi xoay mặt chỗ khác cố dấu những giọt nước mắt đang rơi ngày càng nhiều...
tôi im lặng em cũng im lặng....và im lặng cả ngày hôm đó....1 ngày thật nặng nề...

Tối hôm đó sau khi hoàn thành xong lá đơn xin chuyễn lớp tôi ngã người ra sau ghế...phải rồi tôi phải xa em thôi.....tôi thật sự không thể...không thể đứng nhìn em bên người ta...không thể chịu đựng được khi em ngày 1 thay đổi...ngày 1 rời xa tôi....chuông điện thoại reo vang tôi giật sững cả người..
_alo??
_alo Thanh hả? Thanh ra bờ kè gay nhá ! nhanh lên thanh ! Châu không thể chờ đợi được nữa rồi....
Gác máy tôi phóng như bay ra bờ kè dao dác nhìn xung quanh ! 1 bóng dáng nho nhỏ đã ngồi sẵn ở đấy ! trên cái ghế đá quen thuộc ngày nào...em ngồi im lặng mắt nhìn xa xăm...tôi lặng lẽ ngồi cạnh em...lại im lặng....cả 2 đều im lặng bỗng tôi nghe 1 tiếng nấc dài....ngày 1 nhiều...tôi đánh liều nắm chặc lấy tay em....siết thật chặt...em vẫn cứ khóc...
_ Thanh ah ! mình và Lộc chia tay rồi
_ Sao? Sao lại vậy thằng khốn đó bỏ rơi Châu ah???
_ không...không phải vậy! tại mình phát hiện ra mình ko yêu Lộc mình đã yêu 1 người khác Thanh ah !
_ Vậy tại sao Châu lại khóc chứ?
Em xoay người lại nhìn thẳng vào mắt tôi
_ mình khóc vì 1 tên ngốc. mình khóc vì người đó đã bắt mình phải chờ đợi mỏi mòn trong bao nhiêu năm qua ! rồi bây giờ người ta lại muốn rời xa mình...
_ Là sao? Châu đang nói đến ai???
_ Đồ ngốc! Thanh là tên ngốc Thanh yêu tôi mà ??? đúng không? Vậy tại sao Thanh lại không nói?? tại sao Thanh bắt tôi phải chờ đợi như vậy? Thanh chuyển lớp??? Thanh trốn tránh ư? sao ko đối diện với sự thật? tại sao khi tôi quen Lộc Thanh không giữ tôi lại...??? Thanh cũng biết tôi không yêu Lộc mà? Thanh cũng biết tôi...tôi yêu Thanh mà...
em xoay người bỏ chạy tôi hoảng hốt cầm chắc lấy tay em ! rồi ôm chầm lấy em! đúng tôi yêu em ! yêu em suốt mấy năm trời! yêu trong lặng lẽ...trong vô vọng ! tôi chưa 1 lần ao ước em sẽ chấp nhận và yêu tôi! vậy mà giờ đây em đang nằm trọn trong tay tôi và lại còn nói tiếng yêu tôi...tất cả xoay cuồng....môi tôi tìm đến môi em....tất cả đang chìm ngập trong sự hạnh phúc...

Những ngày sau đó là những ngày liên tiếp của 1 chuỗi hạnh phúc ! em và tôi như hình với bóng...quấn quýt lấy nhau
_ anh chiều nay tan trường đi cùng em nha anh ! em cho anh đến nơi này tuyệt lắm
chiều đến em kéo tay tôi qua 1 khu chung cư cao gần 20 tầng! lên đến tận sân thượng tôi như muốn rụng rời cả tay lẫn chân
_ nhanh lên anh ! sao chậm như rùa vậy ? nhanh lên để không kip nữa...
tôi cố gắng lết lên tện sân thượng em chỉ tay về phía tây ! 1 vùng trời đỏ rực hiện ra trước mắt
_ hoàng hôn đó anh ! nó đang buông dần xuống ! đẹp không?
_ trời đất ! em kéo anh lên đây chỉ để ngắm hoàng hôn thôi ah?
_ sao anh không thích hả?
_ không phải ko thích mà ai lại leo lên nốc nhà ngắm hoàng hôn bao giờ???
_ ơ cái anh này ! vậy anh thử nghi xem trong thành phố này nơi nào thích hợp để ngắm hoàng hôn?
_ nhưng thế này thì kỳ quá ! anh thích ngắm hoàng hôn ở biển hơn
_ biển ah? em chưa 1 lần ra biển....đó là ước mơ của em...
_ sao cơ ! chưa ra ah?
_ uh ! nhà em khó không cho đi xa ! anh cũng biết mà
_ vậy thì để khi nào anh chở em ra biển...anh sẽ cho em thấy sự kì diệu của biển.
_ anh hứa đó nha ! 
_ uk ! anh hứa
Tôi ôm ngang eo em ! giữ thật chặc ! hoàng ôn đang buông dần xuống ! thật đẹp..
Sáng sớm hôm sau như thường lệ tôi và em đến lớp ! đi từ xa tôi đã nghe những lời xì xầm bàn tán 1 vấn đề gì đó! hình như lớp tôi có sự kiện gì đó
chúng tôi vừa bc vào lớp sự ồn ào càng vang lên dữ dội ! như 1 tiếng sét bên tai ! tay tôi run lẩy bẩy khi thấy dòng chữ in hằn trên bảng
" CHUYỆN TÌNH ĐỒNG TÍNH CỦA THANH VÀ CHÂU LỚP 11B5 "

Em đứng nép vào cửa mặt tái xanh tôi giận run người cầm cập nén mạnh xuống đất
_ Đứa nào ghj dòng chữ trên!
Cả lớp im lặng có vài đứa cười khúc khích tôi lôi cổ 1 thằng đang cười ngạo nghễnh ra quát to:
_ tao hỏi lại thằng nào viết
_ tao viết đấy (thằng Lộc lên tiếng)
_ ra là mày ! bốp
1 cú đấm như trời giáng tôi cho thẳng vào mặt nó. nó vung tay đáng lại nhưng là dân học võ tôi đã nhanh tay né cú đánh trả của nó
_ thôi dừng lại đi
Em lên tiếng em kéo tay tôi ra khỏi lớp
_ Anh sao vậy? tụi nó nói gì thì kệ tụi nó 
Cơn tức giận đang cuốn lấy tôi tôi vung tay em ra và chạy thật nhanh ra khỏi trường ! em cũng chạy theo ! tôi xoay người lại hét to
_ Mình chia tay đi ! chia tay để tôi trả lại sự bình yên cho em , chia tay để ko còn nghe dư luận nữa...để em về bên lộc , để...
bốp...1 bạc tay đau nhói in hằn trên mặt tôi
_ Thanh! Thanh nghĩ tôi là con người như vậy sao? anh hèn như vậy sao? sao lúc nào anh cũng chạy trốn vậy? yêu nhau fai chà đạp lên dư luận chứ ! anh sống vì tôi hay vì dư luận???
em vừa nói mà nc mắt rơi lã chã 
_ em không sợ sao?
_ Sợ gì? anh nghĩ tôi sợ gì?
_ Sợ những lời nói, châm chọc, những tiếng miệng đời...
_ Tôi nhắc lại 1 lần nữa tôi không phải hạng người như vậy! tôi yêu anh chứ không phải yêu dư luận 
tôi em chầm lấy em. Em mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều! Tôi hôn em hôn thay cho lời xin lỗi, hôn như mưa để từng nụ hôn như thắm vào da thịt em...em nhắm nghiền mắt lại, hơi thở gấp....tôi dùng tay lướt nhẹ wa cơ thể em...rồi tiếp tục hôn lên môi, cổ, trên mắt....và dần dần tôi chạm đến vùng kín của em...em vẫn im lặng, người tôi nóng lên, mùi nước hoa con gái khớp với mùi da thịt làm tôi không thễ cưỡng lại được....nhưng tôi biết tôi ko thể....tôi đẩy em ra ! xoay người lại tôi đấm 1 cái thật mạnh vào cây ven đường...
_ đồ ngốc sao em ko chống cự???
_ tại sao? nếu anh mún thì anh cứ...
_ em không giữ lại cho riêng mình ah? đó là cả 1 cuộc đời của em
_ em chỉ muốn dành trọn cho người em yêu mà thôi! còn hơn 1 ngày nào đó nó phải thuộc về 1 người mà em không yêu
tôi nhìn thẳng mắt em. thật sự tôi không thể....không thể cướp đoạt tất cả những cái quý giá của em...cái tôi cần là tình yêu và em đã trao cho tôi! Vậy tôi còn đòi hỏi gì nữa

Chiều dần tàn tôi đưa em về! về tới đầu hẽm tôi đã gặp Lộc từ trong đi ra! cả em và tôi đều run cả người, biết chắc đã có chuyện ko hay sắp xảy ra. tôi chặn đường Lộc lại:
_ Mày mún gì đây?
Nó vênh mặt nhìn tôi:
_ Tao muốn tụi bay phải trả giá đắt cho tội phản bội.
_ Lộc tôi không ngờ anh lại là hạng người như vậy. Em lên tiếng.
Nó cười khẩy
_ haha. tôi cũng chỉ mún tốt cho Châu thôi mà ! yêu ai không yêu lại đi yêu less ! Châu là hoa khôi của lớp không thấy uổng sao?
Tôi phóng lại kéo cổ áo nó quát to:
_ thằng khốn
Em cũng lao đến cản tôi
_ Thôi anh ! trước nhà em ! bỏ qua đi đánh nó chỉ thêm bẩn tay
Tôi buông nó ra ! nó lại cười khẩy rồi bỏ đi em xoay qua nói với tôi
_ sắp có chuyện không hay rồi anh về trước đi
_ Không anh không về chuyện này là của cả 2 anh sẽ cùng em chịu 
Đúng như lời tôi và em đã dự đoán...vừa bước chân vào đến cửa nhà đã nghe tiếng mẹ em hét to:
_ con ranh kia ! mày đứng yên đó tao cấm mày bước chân vào nhà ! 
Không kịp chờ em lên tiếng bà đã phóng lại và cho em 1 bạt tai đau điếng
_ Bác! Bác làm gì vậy?
Tôi hoảng hốt lên tiếng ! bà quay người lại trút hết cơn giận giữ lên tôi
_ Là con này! đúng không? mày đã dụ dỗ con gái tao? mất dạy
Bà thả sức đánh đập, cấu xé tôi ! tôi co người chịu đựng đánh bạn ấy! bạn ấy có lỗi gì đâu?
_ Mày còn bênh nó ah? được rồi ! đi ...đi cùng tao qua nhà nó....nói chuyện với ba má nó
vừa nói bà vừa lôi tôi và em đi chúng tôi chưa kịp phản ứng lấy 1 câu

Trời vừa kịp tối ! 1 không khí nặng nề bao trùm căn nhà tôi. Ba má tôi im lặng nghe sự tường thuật đầu đuôi của mẹ em! Mặc cho những lời chửi bới ! dồn hết tội lỗi lên đầu tôi! chúng tôi đều im lặng! Ba tôi lên tiếng trước
_ Tôi hiểu rồi ! tôi thay mặt gia đình xin lỗi chị vì đã dạy con không tốt ! từ nay tôi cam đoan nó sẽ không dám dụ dỗ con gái của chị nữa
_ Thưa bác! bạn ấy không hề dụ dỗ con! chính con là người lên tiếng yêu bạn ấy trước
_ Mày im ngay! Về nhà tao sẽ dạy mày
Đến giờ tôi mới lên tiếng ! 
_ Thưa bác! Châu có lỗi gì để bác phải day ạ?
_ đúng! Tụi con có lỗi gì ạ? yêu nhau là 1 cái tội sao bác? Sao mẹ?
_ tụi con đâu có giết người hay cướp giật! tụi con chỉ yêu nhau thôi mà...!
Em và tôi thay phiên nói .....nói hết những gì đã chất chứa bao lâu qua...
_ Mày im ngay đồ cặn bã của xã hội. Mẹ tôi lên tiếng 
_ Mẹ! thật ko ngờ mẹ lại buông ra câu nói như vậy! con nghĩ mẹ sẽ là người hiểu cho tụi con nhất chứ! thật không ngờ.... trên đời này có ai muốn mình trở nên như vậy đâu mẹ
_ Tao bảo mày câm lại mà
_ Thôi 2 anh chị làm gì thì làm tôi hy vọng anh chị sẽ có cách giải quyết chuyện này! tôi không muốn con tôi phải mang tiếng cặn bã đâu! xin phép anh chị tôi đưa cháu về trước
Mẹ em lôi em ra khỏi nhà tôi! 2 dòng nc mắt em rơi lã chã... Em xoay người lại nhìn tôi với nét mặt đầy đau khỗ....

Em vừa bức chân ra khỏi nhà tôi! Ba tôi đã rút thắt lưng ra cho tôi 1 trận nên thân! còn mẹ tôi lại âm thầm khóc nước mắt đau khổ của người mẹ! qua ngày hôm sau tôi nghỉ học, trận đòn ấy như rã từng khúc ruột, khúc xương trong cơ thể tôi. Tôi nằm liệt giường suốt 3 ngày liền! nhớ em không thể tả nổi không biết em ra sao rồi? tôi ko thể liên lạc với em được nữa! ngày thứ 4 tôi lê từng bước chân nặng nề đau dớn vào lớp và rồi 1 sự thật phũ phàng lại đổ lên nỗi đau của tôi....em đã chuyển trường....Vậy là từ nay mọi chuyện sẽ kết thúc sao? ngày tháng gần em tôi đã quen giờ mất người tim tôi nát tan ! tôi ngã quỵ trước lớp mặt cho bao lời xì xầm, bàn tán, mặc cho những tiếng cười khẩy những lời khinh rẻ ....có lẽ tôi đã quen với cách sống chà đạp lên dư luận để có thể sinh tồn...về chỗ ngồi của mình ...ôi nụ cười của em...ánh mắt ấy...tiếng nói ấy...hơi ấm của em....vẫn còn ngự trị chốn này....vậy mà giờ này em nơi đâu???

Những ngày tháng không em tôi sống như người đã chết...qua chuyện ấy, gia đình quản lý tôi rất chặt chẽ vì vậy thời gian đi tìm em dường như cũng không còn....1 lần nữa nước mắt ai kia lại rơi 1 lần nữa không gian lặng im đến trong tôi....ôi Ngọc Châu...cái tên ấy xoay cuồng trong đầu tôi....nước mưa cứ rơi....nổi trống vắng...cô đơn trong tôi dâng cao....nổi đau thấm vào từng thớ thịt từng mạch máu....

Thấm thoáng đã 3 tháng trôi qua....chắc có lẽ em cũng đã 1 phần vơi đi nỗi đau thiếu vắng tôi...rồi thời gian sẽ xóa tan tất cả...nhưng thật không ngờ chiều hôm đấy tôi vừa đi học về đã bắt gặp mẹ em...bà đứng trước nhà tôi nhưng đang trông chờ 1 điều gì đó...vừa gặp tôi bà đã cuống quít
_ cháu Thanh ! cháu hãy giúp bác...cháu hãy cứu Châu...
_ Châu? Châu bị làm sao hả bác?
_ nó đang nằm trong bệnh viện x...số phòng...
Không chờ bác ấy nói hết câu tôi phóng xe như bay vào bệnh viện! mất cả giờ đồng hồ tôi mới tìm thấy em...em nằm co ro trên chiếc giường trắng xóa...vẻ mặt xanh xao...tiều tụy thấy rõ...chỉ mới có vài tháng mà em đã trở nên như vậy, tí nữa tôi đã ko kịp nhận ra đây là người con gái tôi đã và đang yêu
Bước gần đến em nước mắt tôi dâng trào 1 cái gì đó nghẹn đắng cả cổ...tôi không thể nói nên lời...
_ Châu...Châu ơi! anh đến thăm em đây....anh đây mà Châu...
Em cố mở to mắt ra nhìn tôi! ánh mắt thật yếu ớt em khẽ cười...nước mắt chảy dài...
_ anh! anh đấy ư?...anh ơi....em nhớ anh lắm....
_ anh biết...anh cũng rất nhớ em...
_ sao anh ác vậy? sao anh không đến thăm em sớm hơn? sao anh lại để em phải chờ đợi chứ?
tôi ôm chầm lấy em
_ anh xin lỗi...anh sai rồi...Châu ơi em làm sao thế này?
Em không trả lời em kéo sát người tôi xuống và trao cho tôi hàng ngàn nụ hôn, nụ hôn của những ngày xa cách....của những giọt nước mắt....của những sự mong chờ....trong mỏi mòn...
Mẹ em bước vào....nhưng bà lại khựng lại trước cửa có lẽ bà không muốn làm phiền chúng tôi...đợi 1 lúc thật lâu em mới ngủ tôi bước ra khỏi phòng mà không buồn nhìn mẹ em...tôi bước lên thẳng phòng bác sĩ...
Bác sĩ cho tôi biết em bị bệnh tim bẩm sinh lại cộng thêm sự kiệt sức của em trong thời thời gian qua làm cho bệnh tình ngày càng thêm nặng...có lẽ...em sẽ không sống qua 1 tháng nữa...
Câu nói của bác sị làm tôi ngã quỵ! tim tôi đau rã rời...1 tiếng sét bên tai....tôi không thể đứng vững được nữa...đầu óc lại quay cuồng....tất cả như sụp đổ...
Tôi lê từng bước thật nặng nề về phòng em.....vừa bước vào phòng tôi đã chạm mặt với đám bạn học cùng lớp có cả ba má tôi và mẹ em nữa....bao nhiêu uất hận mà chúng tôi đã phải gánh chịu điều do những con người nay mang đến...giữa tôi và em có bao nhiêu là bức tường vô hình ngăn cách...máu trong người tôi sôi lên...tôi hét lớn...
_ Các người còn vác mặt tới đây làm gì nữa? Nhưng gì tụi này phải chịu đựng như vậy chưa đủ sao? chúng tôi đã làm gì có lỗi chứ? tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy???
nước mắt cứ rơi ! mọi người im lặng tôi tiếp tục nói:
_ Các người đến đây để khinh bỉ, để xa lánh, để lên án đúng ko? hay là đến đây để chống mắt lên nhìn cái hậu quả mà các người đã gây ra?
Tiếng ồn của tôi đã làm em thức giấc ....để không gây sự kích động cho em tôi đành im lặng...tôi tiến lại gần em nhấc bổng người em lên xe lăn rồi đẩy em ra khỏi phòng...mẹ em hoảng hốt lên tiếng:
_ Cháu! cháu đẩy Châu đi đâu vậy?
Ba tôi chặn tay mẹ em lại
_ Thôi! chị hãy để chúng nó đi! hãy cho cháu Châu được sống những ng cuối cùng cùng người mà nó yêu! Thanh nói đúng tất cả những hậu quả ngày hôm nay đều do chúng ta gây nên chúng ta không còn quyền xen vào cuộc sống riêng của chúng.
Mẹ em đành quay mặt chỗ khác! tôi đẩy em ra khỏi bệnh viện rồi kêu ngay 1 chiếc taxi
_ mình đi đâu vậy anh? Em hỏi 
_ Vũng tàu !
_ Vũng tàu? biển ah?
_ uhm ! anh đã hứa sẽ cho em thấy sự kỳ diệu của biển....!
Xe lăn bánh chạy 1 đoạn khá xa...cuối cùng cũng đã đến nơi...ngừng trước bãi Chí Linh! bãi tắm đẹp nhất vũng tàu....và nơi đây cũng là nơi duy nhất có thể ngắm hoàng hôn cùng biển... Em khẽ nói:
_ biển đẹp quá anh ah !
_ uk ! nó đẹp y như em vậy !
_ anh này! đừng đùa nữa ! anh ah em muốn tự đi bằng đôi chân của mình! anh dìu em ra khỏi xe đi anh
Tôi cầm tay em để em từng bước đi dài trên biển...em cười thích thú...vẻ mặt em đẹp như thiên thần
_ anh ah ! em muốn nghịch nước
_ uk ! nhưng cẩn thận bị sóng cuốn trôi đó nha !
_ sao? sóng có thể cuốn trôi em ah?
_ uk ! biết đâu sóng mún chiếm hữu vẽ đẹp của em...
_ anh này! lại chọc em nữa...anh ah! sao không có hoàng hôn vậy?
_ 6h hơn rồi hoàng hôn gì nữa thôi về nhá ngày mai anh sẹ đưa em ra sớm hơn để nhắm hoàng hôn
em gật đầu...hơi thở của em có vẻ yếu dần...tôi dìu em về khách sạn gần đấy...em ngã người lên giường...
_ anh ah ! em mệt quá...
_ Châu ah ! em phải cố lên...em chưa kịp ngắm hoàng hôn mà???
_ uhm ! em sẽ cố! anh ah! 1 ngày nào đó em không còn nữa thì anh phải cố gắng sống tốt nha anh...
_ Tôi đặt trên môi 1 nụ hôn! Tôi không mún nghe em nói thêm gì nữa cả 2 đều im lặng chìm đắm trong những nụ hôn và rồi tối hôm đó...em đã thuộc về tôi...1 cách trọn vẹn..

Những ngày tháng sống cùng em tại vũng tàu như 1 thiên đàng của sự hạnh phúc...chiều nào cũng vậy...tôi đều đưa em đi ngắm hoàng hôn...em và tôi đều không còn nước mắt và cà 2 đều quên dần đi bao nhiêu đau khổ....bao nhiêu nỗi đau...cuộc sống chỉ còn những tiếng cười và sự hạnh phúc....nhưng có 1 điều tôi không thể quên...là bệnh tình của em ngày 1 yếu đi...
chiều hôm đó như thường lệ tôi đưa em đến bãi Chí Linh
_ anh ah ! anh có cảm nhận cái hoàng hôn hôm nay đẹp hơn mọi ngày không anh?
_ uhm ! có...nó đỏ và rõ hơn mọi ngày...
_ anh ah ! anh có cảm nhận thấy nước biển hôm nay xanh và trong hơn mọi ngày không anh?
_ uhm ! có...
Em gục đầu vào vai tôi 
_ anh ah ! em yêu anh
_ anh biết... anh cũng rất yêu em....
Em im lặng 1 hồi lâu
_ anh ah ! anh hôn em đi anh ...hôn nhanh lên anh....
Tôi cuối xuống đặt nụ hôn lên môi em....nụ hôn kéo dài mãi....cho đến khi...tôi nhận ra....em chỉ còn là cái xác không hồn ....hơi thỡ em đã tắt ...tôi hét lớn tên em....tôi gục đầu vào người em...không....không...em không chết....tôi tin em sẽ không chết....em sẽ sống...sống mãi trong tim tôi.....sống mãi cùng đai dương mênh mông ấy...sống mãi trong từng tia nắng của hoàng hôn.....
Những con người coi thường less và khinh bỉ less hãy mỡ to mắt mà đọc cái hậu quả mà họ đã gây ra.

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

truyện les buồn nhất - Hãy quay về với em

Chuyện là vào một ngày nắng…..
- Bạn ơi! Cho mình hỏi cái được không?
Đan xoay người lại, đưa ánh mắt to đùng nhìn vào Nhi.


- Hỏi j?
- Cho mình hỏi cái bảng thông báo thí sinh trúng tuyển ở đâu?
- Ùm….đằng kia…
- Cảm ơn nha! Bạn cũng đang đi coi hả?
- Không.
- Chứ bạn đi đâu?
- Học.
- Mình tên Nhi, làm quen nhá!_ Nhi đưa tay ra cười tươi.
Đan cứ giữ thái độ lạnh lùng, nhưng chắc có vẻ vì nụ cười quá tươi và quá duyên đó của Nhi nên Đan chìa tay ra nắm nhẹ rồi quay lưng đi. Nhi chỉ biết đứng đó há hốc.
…………….
Ngày tựu trường đến, ai ai cũng háo hức cùng bạn bè đến trường. Đan cũng vậy, cũng đến trường cùng 2 người bạn thân là Hân và Hạnh. Đến lớp mới, phía xa xa ở cái bàn cuối cùng Đan nhận ra 1 gương mặt quen không quen, lạ không lạ…là Nhi, người bạn đã bị Đan hững hờ hôm qua. Ở góc lớp, Nhi ngồi im nhìn xung quanh có vẻ như cô đơn, chắc có lẽ Nhi là học sinh tỉnh lẻ lần đâu lên Sài Gòn. Đan nhìn…quay đi..
……………
Là học sinh ở quê mới chuyển nhà lên Sài Gòn.Nhi xa lạ với tất cả, đậu vào 1 cái trường có vẻ như chuẩn và rộng lớn, Nhi hơi choáng, có phần ngột ngạt, cô đơn. Lúc đi xem kết quả Nhi gặp Đan. Nhìn xa Nhi đã thấy Đan, 1 cô bạn có lẽ đập vào mắt ai cũng sẽ thấy hút 1 cách kì đến lạ… chỉ duy nhất 1 điều từ Đan khiến Nhi rơn người… xuyên qua đôi mắt kính trong veo đó là 1 đôi mắt to đen nhưng lạnh lùng, còn đang sợ hơn sát thủ.
…………….
- Nhi.
- Dạ.
- Em lên ngồi cạnh Đan đi.
- Dạ… _ Nhi tròn xoe mắt nhìn cô chủ nhiệm k hiểu vì lí do gì.
Vừa đặt mông xuống ghế thì Nhi đã cảm giác được có 1 ánh mắt nhìn sang Nhi. 1 cảm giác gì đó như không ổn.
Nhi tuy là học sinh ở quê lần đầu lên Sài Gòn nhưng Nhi lại học rất giỏi không thua kém gì ai ở 1 cái trường chuẩn to đùng vô số nhân tài, không chỉ vậy Nhi lại khá siêng năng trong các phong trào của lớp của trường, Nhi nhanh chóng trở thành 1 hotgirl với nụ cười như thiên thần.
Còn Đan, người bạn cùng bàn với Nhi cũng không thua kém gì, cũng là 1 trong số những cô gái được nhòm ngó nhiều nhất trong trường, 1 cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng, cặp mắt to đen láy, 1 nét đẹp tiểu thư nhưng có chút mạnh bạo. không biết từ bao giờ Nhi và Đan đã trở thành bạn thân của nhau dù ngày đầu tiên gặp không nhiều thiện cảm.
Nhi và Đan bây giờ như cặp bài trùng của lớp, tài giỏi, xinh đẹp.
Có 1 sự trùng hợp là nhà của Đan và Nhi lại chỉ cách xa 3, 4 con hẻm nhỏ, vòng qua vòng lại 1 thoắt lại gặp nhau, có lẽ vì vậy mà 2 cô gái xinh đẹp này trở thành bạn thân của nhau.
Ten tèn….
- Nhi ơi……….
- Ra liền, ra liền…đợi xí.
Cứ như vậy, mỗi sáng Đan lại đạp xe đến trước nhà Nhi đèo cô bạn nhỏ đi học, dù nhà gần nhưng gần 3 năm nay Nhi chưa 1 lần đến nhà Đan, Nhi cũng chẳng hỏi lí do, chỉ biết Đan không thích nên Nhi không tới, Nhi luôn tôn trọng Đan như vậy.
- Nhanh đi pà cụ ơi, lâu lak.
- Cái gì, pà cụ hả…cắn cưng giờ nhá!_ Nhi vừa cười vừa nói.
Hai cô gái cười vang mặc cho ai nhìn thì nhin.Cũng như ngày thường, Nhi cứ ngồi yên phía sau Đan, lâu lâu lại vịn eo Đan cái vì trúng ổ gà, cứ mỗi lần như zậy Nhi lại la á 1 cái làm Đan phì cười. Đan tuy nổi tiếng lạnh lùng nhưng với Nhi lại khác, từ khi làm bạn với Nhi, Đan cởi mở hơn nhiều, cười cũng nhiều hơn, Đan luôn dành cho Nhi 1 đôi mắt và nụ cười hiền lành nhất. hôm nay trời gió hơn nhiều, trời gần tết nên có gió, gió lại mạnh và lạnh, đang cô gắng đạp xe thì đột nhiên Nhi ôm chặt eo Đan làm Đan giật thót mình, Đan dường như ngượng đỏ mặt, Đan mới ấp úng hỏi:
- Gì..zậy…????
- Lạnh quá Đan ưi…híc hà…._ Nhi híc híc nói như nhũn nhẽo.
- Ùm…cái tội đày đọa người khác đèo mình đó mà.
- Je`…….._ Nhi thọt tay vào eo Đan cái.
- Ôm đi cô…
- Hè hè…
Đã như vậy gẩn 3 năm rồi, cứ hễ gần tới tết, vào khoảng cái tháng 11, 12 là Nhi lại nhõng nhẽo với Đan như vậy, cứ ngồi phía sau là ôm tít eo Đan, chẳng cần nghĩ người được ôm như Đan có suy nghĩ gì. Mà chinh cả Đan cũng chẳng biết có cảm nghĩ gì không nữa, chỉ biết là lúc nào bên cạnh Nhi Đan cũng rất vui và thoải mái vô cùng.
Tới cổng trường, Đan vừa quẹo vào cổng thì đột ngột có 1 cậu con trai ở đâu nhào ra làm Đan giật mình thắng gấp lại, mặt Nhi đập cái bịch vào lưng Đan, vẫn như cái bình thường của Nhi, Nhi la lên cái “ Á”…. Cậu con trai đó bước từ từ lại phía Đan và Nhi mặc cho 2 cô gái đang nhìn chằm chằm, bỗng cậu con trai chìa ra 1 cây kẹo mút đưa cho Nhi, Nhi há hốc không biết chịn gì đang xảy ra.
- Mình tên Huy, mình làm quen với Nhi được không?
- Ùm, được chứ, hi _ chợt Nhi chỉ tay vào Đan_ Bạn của Nhi, Đan đó.
- Hì chào bạn.
- Chào _ Đan lạnh lùng đáp rồi nhìn xa.
- Đan vậy đó, đừng hiểu buồn nha. Đan dắt xe vô gửi đi, Nhi đứng đợi nè.
Đan dắt xe vô bãi gửi xe, Đan nhìn ra thấy Nhi và Huy đang noi chuyện gì đó có vẻ như vui lắm, tự dưng Đan thấy trong lòng mình khó chịu lắm, giống như cái cảm giác ghen tuông….à mà chắc không phải, làm sao Đan thích Nhi được mà ghen, chắc tại từ trước đến giờ Nhi luôn thuộc về mình Đan nên giờ xuất hiện 1 người gần Nhi nên Đan thấy không vui. Đan đi ra rồi cúi mặt không thèm nhìn Nhi, cứ thế đi 1 mạch vào lớp.
Còn Nhi, đứng nói chuyện với Huy tuy vui nhưng lâu lâu Nhi lại nhìn vào phía bãi gửi xe kím Đan, xem Đan ra chưa, thấy Đan đi ra Nhi kêu nhưng Đan cứ đi te te vào phía lớp, không ngoáy nhìn Nhi 1 cái, Nhi thấy không hiểu, rồi cũng chào Huy chạy nhanh vào lớp kím Đan.

Đến lớp Nhi thấy Đan nằm úp mặt xuống bàn, Nhi nhẹ nhàng ngồi cạnh bên rồi khều khều vai Đan…
- Sao zậy…nè…nè...
- Không nói chuyện là lát zìa tui đi ăn kem 1 mình đó nha…….
- NGHE HOK…..
Nhi nói liên tục mà Đan hok có nhút nhích gì, Nhi vừa đứng lên định đi thì Đan mới nói:
- Người ta bùn ngủ…nói mãi.
Nhi mỉm cười rồi ngồi xuống kế bên Đan vuốt vuốt tóc Đan hát “ bé ơi ngủ đi trời đã sáng rồi”.. Đan bật dậy rồi thọt lét Nhi, 2 đứa đang zỡn vui vẻ thì chợt 2 thằng bạn trai trong lớp rượt nhau chạy nhanh đụng trúng Nhi làm Nhi ngã vào người Đan đẻ Đan xuống ghế, 2 đứa nhìn nhau, đôi mắt to sau lớp thủy tinh của Đan có vẻ như bối rối, sau khoảng 30s Nhi mới chóng tay ngồi dậy thì tay Nhi đột nhiên trượt và môi Nhi đặt lên môi Đan, 2 đôi mắt nhìn nhau to hết mức có thể, tim cả 2 đập loạn nhịp, Nhi không đủ sức đề ngồi dậy, không gian bỗng dưng như ngừng lại ngay lúc đó, tất cả mọi thứ xung quanh đứng im, tiếng ồn cũng im bặt chỉ còn lại đây tiếng thình thịch đập của 2 con tim…
- Này! Bộ 2 bây tính nằm đó ngủ luôn hả?
Lúc này Nhi và Đan mới tỉnh lại, Nhi lồm chồm ngồi dậy, Đan cũng bò dậy, tay thì che cái miệng lại, mấy đứa bạn trong lớp mới gẹo:
- Đan…mắc cỡ hay sao mà che miệng zậy chời.
- Sướng quá mà, hun hotgirl smile cơ đấy haha.
Nhi ngượng quá xoay sang nhìn Đan nhíu mày:
- Ê, bộ mắc cỡ thật hả? @@ 
Đan mới nhăn mặt từ từ bỏ tay ra. Nhi phì cười, thì ra lúc nãy vì Nhi trượt tay, đập mạnh quá làm môi Đan bị rách, rươm rướm máu. Dù có tức cười thật nhưng vốn là người chu đáo, lại là 1 người bạn thân tuyệt vời nên Nhi nín cười rồi lấy bịt khăn giấy trong túi, rút ra 1 miếng lau nhè nhẹ máu trên môi cho Đan.Đang chăm chú lau cho Đan thì ở xa đã nghe 1 tiếng reo hò gì đó rất lớn, tiếng ồn càng ngày càng lại gần, rồi 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai vỗ vỗ:
- Ê, Nhi Nhi, ai kím kìa.
Nhi nhìn ra, Đan cũng nhìn ra. Ở cửa, Huy đang đứng ở đó với nụ cười cực đẹp, đôi môi đỏ son với chiếc răng khểnh chìa ra dễ thưn phải nói. Nhi đưa khăn giấy cho Đan rồi nháy mắt với Đan như ra hiệu là ra đó tý. Đan gật nhẹ đầu rồi cầm khăn giấy tự lau cho mình. Nhi đi ra phía Huy với nụ cười đáp lại cũng không thua gì, cũng là 1 nụ cười khểnh răng. Đan lại phải 1 mình ngồi đó nhìn Nhi nói chuyện với người khác cùng cái cảm giác khó chịu lúc nãy. Đang trong suy nghĩ vẩn vơ thi vô tình Đan nghe 2 nhỏ bạn bàn trên tám với nhau:
- Sao Nhi quen được với Huy mày?
- Sao tao biết được, mà quen biết với Huy thì hạnh phúc quá rồi, nhìn ảnh đẹp chưa kìa.
- Ừ..ừ…tao cũng thấy vậy, dễ thưn gê luôn.
- Nghe nói ảnh mới chuyển qua trường mình có 2 tuần mà nổi lắm đó mày, gái theo lắm luôn.
- Kon Nhi này hay thiệt, chưa gì đã mần quen được rồi.
- Cũng phải thôi, Nhi cũng là hotgirl trường mình mà mày. Mày không thấy 2 người họ đẹp đôi sao?
- Ừ…mà tao nghe đồn hình như Huy đểu lắm mày ơi.
- Ui zời…đẹp là phải có khuyến mãi thôi mày ơi.
Đan nghe nói vậy liền nhìn ra Huy, rồi lại lướt nhìn Nhi, thoáng lo.
Tan trường, Đan lại xách xe đèo Nhi về, Nhi ngồi sau hát líu lo bài “ Gửi cho anh”. Đan thì hì hộc đạp xe, mặt thì đơ ra không cảm xúc, chợt Nhi hỏi:
- Đan ơi…Đan thấy Huy sao?
- Sao là sao? – Đan nói xen 1 chút lo âu.
- Thì..thấy có xinh không?
- Không biết.
- Huy nói muốn cưa Nhi á.
- Ờ…..
Nhi thấy Đan nói chuyện như không vui nên cũng im lặng,trước giờ mỗi lúc Đan ít nói, hay cộc cằn là Nhi biêt Đan đang buồn gì đó, nên cứ im lặng và chờ đến lúc thích hợp là chọc Đan vui cười lại. Đoạn đường về hôm nay có vẻ như xa xôi, 1 khoảng lặng im khó chịu. Trưa nắng, gió vẫn thổi mạnh vù vù tạt vào mặt, cái gió trưa chắc không lạnh nhưng sao tự dưng Đan lại thấy trống trãi, buồn vương trong lòng dù ở phía sau là Nhi, là người bạn mà Đan luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên. Gió thổi vèo vèo luồng qua những lọn tóc thẳng suông của Đan phất vào mặt Nhi, Nhi lấy tay vuốt tóc mượt mà của bạn rồi đưa tay vòng qua eo Đan:
- Đan buồn gì sao không nói Nhi nghe?
Đan không giật mình mà chỉ nhẹ nhàng thở phào 1 cái như trút 1 suy nghĩ nặng nề:
- Đan không sao đâu, Nhi đừng lo. Hi.
Nhi cứ ôm eo Đan như vậy cho đến lúc tới nhà mới buông ra:
- Dù Nhi có người yêu, Đan vẫn là người quan trọng với Nhi hihi.
- Ừ…Đan biết rồi.
Nói xong Đan đạp xe đi, chẳng như hằng ngày, trước khi về là bẹo má Nhi 1 cái. Nhi cũng thấy khó hiểu nhưng rồi cũng không thấy lạ gì với cái tính tình của Đan, Nhi nghĩ chắc rồi mai Đan sẽ tâm sự với Nhi và rồi vui trở lại thôi. Nhi nhìn bóng Đan quẹo sang hẻm nhỏ rồi Nhi bước vào nhà.
Tối đó, Nhi có gọi cho Đan, nhưng Đan lại không nghe máy, chỉ nhìn điện thoải rồi ngồi chóng tay lên cằm nhìn ra cửa sổ suy nghĩ. Rõ ràng đang có cảm giác gì đó không ổ đang xảy ra trong lồng ngực Đan, 1 cảm giác mà Đan luôn tò mò muốn biết rõ là gì? Phải chăng là tình cảm vượt xa hơn tình bạn hay chỉ 1 sự hiểu lầm nào đó, Đan miên man suy nghĩ mặc cho tin nhắn của Nhi cứ liên tục tới.
Gọi cho Đan không được, nhắn tin cũng không trả lời, Nhi đâm ra bực, mặt cau có, nằm phịch xuống giường định chùm mền ngủ nhưng điện thoại lại rung. Nhi bắt máy:
- A lô….
- Nhi phải không?
- Nhi đây.
- Sao nói chuyện cộc vậy cô pé?
- Ai đấy?
- Anh. Huy nè hihi
Nhi hết hồn bật ngay dậy, câu chuyện của họ bắt đầu uyên thuyên đủ thứ, Nhi như đứa trẻ đang bị phạt lại được ai đó dỗ dành, Nhi tíu tít nói chuyện với Huy, quên hẳn cơn giận với Đan, quên hẳn Đan đang buồn, quên hẳn lúc này đây vào những lúc Đan buồn Nhi sẽ bỏ hết cơn bực bội mà gọi cho Đan để làm Đan vui, Nhi đang dần quên gì đó.
Sáng sớm, vừa mở mắt ra, Đan đã nhận được tin nhắn “ Hôm nay Nhi đi với Huy, Đan khỏi ghé rước Nhi”. Khóe mắt chợt cay cay, có lẽ vẫn đang còn buồn ngủ chăng hay là do dòng tin nhắn của người bạn thân đang xa.
Đan đến lớp, bước vào..Đan thấy Nhi đang cầm điện thoại nhắn tin lốc cốc, miệng chúm chím cười. Đan đi tới quăng cặp xuống ghế nghe cụp 1 tiếng lớn, Nhi nhìn sang có vẻ không hài lòng, Nhi nhíu mày nói:
- Hôm qua tới giờ Đan không được rồi nha!
- Không được gì?
- Tự hiểu.
Nhi đứng lên đi 1 mạch ra cửa, Đan nhìn theo đôi mắt đượm buồn. Làm sao ai hiểu được cảm giác của Đan lúc này, cảm giác 1 người bạn luôn bên mình suốt 3 năm qua giờ như xa lắm. Đan nặng trĩu lòng.
1 ngày. 2 ngày. 3 ngày….rồi 1 tuần, 2 tuần. Nhi không nói chuyện với Đan dù Đan cũng cố gắng gợi chuyện nói để có thể làm lành, để có thể hàn gắn lại tình cảm mà Đan muôn giữ nguyên vẹn, nhưng hình như Nhi đang say sưa với người đó không thèm gì Đan nữa. nhiều lúc Đan muốn nghẹn đắng cổ họng khi nhìn thấy Nhi cứ cạnh bên Huy, cứ líu lo, cười tít mắt với Huy. Nụ cười trong trẻo ấy nay đã xa Đan quá, muốn giữ cũng không được. Huy chỉ mới bên Nhi có 2 tuần mà đã hơn người bạn 3 năm như Đan, phải chăng Nhi không cần Đan nữa, Nhi đã tìm được cái gọi là tình yêu.
Hôm nay trời vẫn gió nhiều, cũng như bình thường, như mọi năm nhưng sao giờ buốt quá, lạnh tới tim, cảm giác cô đơn vây lấy Đan, lòng càng trĩu hơn khi nhớ lại câu nói của Hân lúc tối đi café “ Đan không biết Nhi và Huy đang quen nhau sao?”, Đan mỉm cười chua chát, nước ở đâu bỗng lăn dài xuống má nhưng cũng nhanh chóng khô đi vì gió trời. Bạn thân 3 năm qua Đan nay đã có người yêu, không còn ngồi sau lưng để Đan đèo đi học, không còn nhõng nhẽo với Đan mỗi lúc gió đông về, không còn lúc gió vi vu 2 đứa ngồi ăn kem rồi xuýt xoa cười vang 1 góc quán, không còn…..
Đan vào lớp, thấy Nhi, Đan nhìn cái rồi xoay lưng bỏ đi. Nhi nhìn theo, đôi mắt như muốn nói gì đó. Nhi đứng dậy đi theo Đan.
Đan lầm lủi đi dọc hành lang tầng 1 đầy gió bấc, gió thổi vù vù vào tai, xuyên qua từng lọn tóc mượt óng ánh, thổi ngang qua cặp kính trog veo làm cay xè đôi mắt to đùng làm nó ứ nước rồi rơi xuống, lâu lâu gặp ai đó đi ngang Đan lại cúi đầu. Đến phòng học nhạc, Đan đứng nhìn vào. Ngày trước khi mới vào lớp 10, Nhi là cô pé chân ướt chân ráo vào trường, tuy ở quê lên nhưng gia đình Nhi rất giàu, có điều kiện cho Nhi học bất cứ gì Nhi thích. Lúc đó Nhi thích học đàn, Nhi đã đăng kí ngay vào nhóm nhạc mà trưởng nhóm chính là Đan. Nhi hơi e dè vì Đan chẳng mấy thân thiện gì, mới học thì Nhi cứ ngồi im, không hé miệng nói chuyện hay cười đùa với ai. Đan cũng lầm lì 1 chổ. Đan được học đàn từ nhỏ nên giỏi lắm, mỗi lúc Đan đàn là Nhi nhìn chăm chú lên Đan, đôi lúc làm Đan ngượng đỏ mặt. rồi rừ từ Nhi và Đan nói chuyện nhiều hơn, Đan dạy Nhi học đàn. Có 1 lần Nhi đánh sai 1 nhịp, Đan tận tình chỉ cho Nhi, lúc Nhi đàn xong bài đó, Nhi đã cưới híp cả mắt, nụ cười như hút Đan khỏi tât cả, từ nụ cười đó mà Đan và Nhi thân thiết cho tới bây giờ.
Đang lan man về ngay trước, ở phía sau Đan như có ai đó khều khều. Đan xoay lại, là Nhi.
- Sao Đan cứ tránh Nhi?
- Không phải Nhi tránh Đan sao?
- Không có. Đan buôn gì sao không nói Nhi biết hay Đan không muốn xem Nhi là bạn nữa?
Đan không trả lời mà đi tới, ôm nhẹ lấy Nhi, rồi Đan siết chặt. Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đưa tay lên ôm lấy Đan vỗ vỗ vào lưng Đan. Chợt 1 tiếng “ Ồ” thật lớn từ phía sau:
- Ghê nha! N úp ở đây hẹn hò luôn.
Nhi và Đan vội buông tay nhau ra, Đan lườm nhỏ bạn nói:
- Im đi.
- Có gì đâu mà ngại, hôm trước con hôn nhau mà, giờ mới có ôm thôi có gì mà mắc cỡ.
Đan thì tức giận nắm chặt tay, Nhi biết nên vội khoác tay Đan cười nói như hãnh diện:
- Ủa?người ta hẹn hò rồi ảnh hưởng gì tiền ăn sáng có mấy người không? Vô dziên.
Nhỏ bạn hứ 1 tiếng rồi quay đi, Đan nhìn Nhi cười. Nhi cũng nhìn Đan cười. Đan thầm nghĩ trong lòng “ Lớp học này lại mang nụ cười ấy về”.
2 đứa lại vui vẻ cùng nhau như trước, có lẽ sư lo lắng của Đan là dư thừa, làm sao có thể mất Nhi trong tay 1 thằng mới quen có 2 tuần cơ chứ, ấu trĩ quá. Đan lại dành nụ cười tươi tắn cho Nhi.
Tình cảm cùa Đan và Nhi cứ như vậy tốt hơn. Nhi vẫn thân thiết bên Đan mặc cho những đứa rãnh rỗi xiên xỏ bêu rếu khắp nơi là 2 đứa bị les. Nhi thản nhiên còn Đan thì lo sợ. Đan sợ tình cảm của Đan sẽ hơn và xa tình bạn bình thường, Đan không cho phép bản thân như vậy nên mỗi khi đi chơi Đan vẫn giữ khoảng cách thật an toàn bên Nhi, Đan không muốn mất Nhi vì cái cảm giác vốn chưa rõ ràng.
Còn Nhi, Nhi cũng nhận ra có 1 tình cảm khác với Đan, 1 cảm giác không bình thường khi cạnh Đan, từ sau cái lần giận dỗi nhau gần 2 tuần lễ, Nhi thấy buồn và hụt hẫng thật sự khi thiếu mất Đan, dù có Huy bên cạnh quan tâm, lo lắng, dù nói cười vui vẻ cùng Huy nhưng Nhi thèm được cạnh Đan ăn kem, thèm ngồi phía sau xe Đan,thèm được Đan gọi í ới mỗi sáng để đẻo đi học và càng thèm hơn những lúc gió thổi lạnh ngồi sau được ôm eo Đan rồi Đan gẹo. Mỗi tối nhắn tin với Huy, nghe Huy nói đủ thứ lời ngọt ngào, đủ mọi chuyện vui làm Nhi cười nhưng Nhi lại mong 1 tin nhắn của Đan dủ là than thở hay trách móc, có lúc Nhi từng đem Đan ra so sánh với Huy, không biết tại sao lại vậy nữa mà dù có so sánh như thế nào thì Nhi vẫn luôn nghiêng về phía Đan, Nhi nghĩ nụ cười điển trai của Huy dù xinh như thế nào thì cũng không bằng 1 nụ cười, ánh mắt Đan dành cho Nhi, những lúc Đan cười luôn khiến Nhi hạnh phúc.
Nhi cũng hàng ngàn lần nói với bản thân chắc chỉ là quá thân nên tình cảm như thế thôi, chắc cũng vì mấy đứa bạn chọc gẹo nên có cảm giác như thế thôi, chắc cũng vì quan tâm nhau quá thôi……..và dù mọi cái chắc cũng nào cũng vậy, Nhi và Đan không được phép.
Cứ như vậy Nhi và Đan cứ đè nén cảm xúc trong lòng không ai nói với ai.
Cho đến hôm nay…
Đã 6h40’ nhưng chưa thấy Đan đến, Nhi gọi điện thì không ai bắt máy. Nhi thấy hơi lo lắng nhưng lại không thể đến nhà Đan, 1 phần Đan không cho phép, 1 phần là Nhi không biết nhà. Gần 3 năm mà lại là bạn thân mà không biết nhà thì thật là khó tin nhưng thật tình là vậy, Nhi không biết gì về gia đình Đan cả, trong trường cũng rất ít người biết nhà Đan ở đâu, cứ như Đan là 1 người kì bí bị giấu thân phận đi để không ai biết. Trong lòng không khỏi lo lắng cũng không biết phải làm gì rồi Nhi buộc phải đi học. Ngồi học mà Nhi cứ suy nghĩ đi đâu, mắt lâu lâu lại liết ra cửa xem Đan có tới không.
Tùng tùng tùng….
Ra chơi, Nhi ra hành lang nhìn ngang nhìn dọc tìm xem Đan có lẩn quẩn đâu đó không chợt Nhi thấy ở văn phòng có 1 người dáng giống như Đan, Nhi chạy nhanh tới trước cửa văn phòng nhìn vô, đúng là Đan. Đan đứng cùng 1 người đàn ông hơi đứng tuổi, ông ấy đang nói gì đó với thầy hiệu trưởng, 1 lát sau Đan bước ra, thấy Nhi, Đan có vẻ bất ngờ. Nhi kéo Đan lại 1 góc hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao sáng không ghé rước Nhi? Ông kia là ai vậy?
- Pa Đan đó….
- Hả?
- Ùm … Nhi nè.
- Sao đó?
- Tuần sau Đan đi Mỹ rồi.
Nhi im lặng không biết phải nói gì, chắc giờ đây lòng Nhi lộn xộn cảm xúc, mắt cay cay. Thấy Nhi có vẻ buồn, mắt long lanh, Đan nắm tay Nhi:
- Còn 1 tuần bên nhau mà hi
Đan cố cười để che đi sự chua xót trong lòng, Nhi biết nên cũng cố cười, nụ cười được xem như thiên thần ấy giờ gượng gạo phải biết.
Tối đó, cả 2 đều cầm điện thoại nhưng không ai nhắn tin cho ai, cứ do dự mãi, cuối cùng Nhi gọi cho Đan.
- Đan hở?
- Ùm..gọi cho tui mà hỏi kì hok hihi
- Hì…tại..tại…bắt máy làm người ta giật mình.
- Trời, bá đạo như Nhi cũng biết giật mình.
- Zỡn quài…….mà nè…
- Hũm?
- Mai cúp học đi.
- @@ thiệt hok?
- Ừ. Mình hẹn hò 1 ngày yk he.
Đan cười như vui lắm, chắc là nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ, cảm giác lân lân hạnh phúc khó tả kinh khủng, nghe Nhi nói Đan gật đầu ừ ừ mấy lần, Nhi nghe cũng bật cười, trong lòng cũng vui không kém gì Đan.
Hôm sau, cũng như ngày thường, áo sơ mi quần tây, đeo cái balo sau lưng, đội cái nón vành rộng màu xanh lá, Nhi đứng trước nhà đợi Đan. Thấy Đan tới Nhi vẫy vẫy tay, Đan cũng vẫy tay nhìn Nhi cười.
Đan lại hì hục đèo Nhi giữa trời đầy gió, Đan đưa Nhi đến 1 cái đồi nhỏ cỏ xanh ươm, ở đây hơi vắng, nhìn xa xa có thể thấy được vài cái nhà nhỏ trong lớp sương mù trắng xóa, Nhi nhìn như cô công chúa đã bị giam rất lâu trong lâu đài giờ được cứu ra, Nhi vẫn cứ nghĩ đã là Sài Gòn thì sẽ không bao giờ có thể tìm thấy 1 nơi trong lành, yên lặng đến bình yên như thế. Đan thấy Nhi đang hít thở không khí trong lành đến thích thú như vậy Đan bỗng cảm thấy Nhi như 1 đứa trẻ con, lúc nào cũng cho Đan 1 cảm giác an toàn, vì trẻ con sẽ không bao giờ nói dối. Đan dắt Nhi đến 1 góc cây to:
- Nằm xuống đây đi, nhìn lên trời đẹp lắm.
Nhi nghe lời Đan nằm xuống, Đan cũng nằm xuống cạnh Nhi, cả 2 nhìn lên bầu trời xanh trong, lâu lâu lại có đám mây trắng bồng bềnh trôi ngang.
- Nhi nhớ quá đi…
- Nhớ gì đó?
- Nhớ quê. ở quê mây cũng bồng bềnh như vậy đó, cũng có gió mát, cỏ xanh rờn và bóng cây to lớn.
- Hì vậy Nhi thích ở đây hơn hay ở quê hơn.
- Ở đây hơn_ Nhi không do dự mà trả lời ngay.
Đan xoay qua nhìn Nhi, từ góc này nhìn sang, Nhi còn xinh hơn, tóc xỏa 1 bên, mi cong dài, mũi cao như ngọn đồi thoai thoải, đôi môi đỏ mềm cong, Đan bỗng như vô thức đưa tay sang nắm lấy tay Nhi, Nhi hơi bất ngờ nhưng không giựt lại mà giả vờ như không biết gì. Đan thấy hơi ngại ngại liền nói:
- Mình năm rồi nắm tay vậy giông fim ghê he Nhi.
- Fim gì cơ?
- Vút bay.
Ùm.Nhi đã từng koi fim đó, dù chỉ là fim hoạt hình, không có diễn viên đẹp trai, không có những ngoại cảnh tuyệt vời, càng không có thiết bị hiện đại nào, chỉ có đôi vợ chồng yêu nhau sống trong ngôi nhà nhỏ họ tự trang hoàng, tình yêu của họ đáng để mọi ngưỡng mộ, Nhi cũng là 1 trong số họ,ao ước 1 tình yêu. Đan lấy cái mp3 ra từ túi áo khoác, Đan nhẹ nhàng đặt 1 tai phone vào tai Nhi. Giai điệu bài hát Mưa rơi lặng thầm , “Trong ưu tư những ngón tay đan.Tôi lặng im lắng nghe chiều tàn.Nghe thời gian đã xa xôi rồi những kỷ niệm”.vang vang bên tai, Nhi thấy có 1 sự buồn bả từ Đan, Nhi chợt kéo tay Đan lên rồi gác đầu lên tay Đan, Đan nhìn sang, có chút khó hiểu, có chút bối rối, có chút con tim loạn nhịp. Từ lúc đó cả 2 không nói gì chỉ im lặng nghe nhạc, chắc hẳn cà 2 trái tim đang đập nhanh, đang cố gắng cưỡng lại những gì không thể.Hồi lâu Đan mới hỏi:
- Nhi và Huy đang quen nhau phải không?
- Sao Đan hỏi vậy?
- Đan nghe Hân nói, mà có phải không?
- Không. Đúng là Huy đẹp trai, nam tính lại chu đáo nhưng Nhi không thích, không có cảm giác gì với Huy ngoài tình cảm bạn bè đâu.
- Ùm vậy mà Đan cứ tưởng….
- Hì nếu Nhi có người yêu thì phải tốt như Đan mới được.
Đan nhìn Nhi, trong lòng tự đắn đó không biết Nhi có cảm giác giống mình không? Có phải Nhi đang cho Đan 1 cơ hội để biểu lộ nên nói như vậy. không đâu! Làm sao Nhi có thể thích Đan cơ chứ, Đan lại mỉm cười chua chát.
- Nhi muốn đến nhà Đan không?
Nhi bật dậy ngạc nhiên nhìn Đan:
- Muốn chứ!
- Ùm vậy mình về nhà Đan nha!
- Ùm ….
Nhi vừa mừng vừa lo, mừng vì biết được nhà Đan nhưng lại có cảm giác không yên tâm, trong lòng cứ thấp thổm lo âu. Đan lại đèo Nhi về nhà mình. Trên đường về Nhi cứ lo lắng không yên tâm, còn Đan cứ im lặng không nói gì, chân mày cứ nhíu lại. Vòng qua vài con hẻm lớn, Đan ngừng xe trước 1 ngôi biệt thự lớn, xung quanh ngôi nhà thật nhiều cây xanh. Nhi không ngờ nhà Đan lại to lớn như thế, nhìn Đan không sang trọng so với ngôi nhà lắm, Đan bình thường, đơn giản như bao cô gái khác, sẽ không ai nghĩ cô gái hằng ngày đạp xe đi học lại ở trong 1 ngôi biệt thự to xù như vậy. Đan mở cổng dắt xe vào, đậu xe xong Đan nắm tay kéo Nhi vào nhà. Trong nhà vắng teo, chỉ duy nhất có 1 cô giúp việc hơi đứng tuổi đang loay hoay dưới bếp, thấy Đan về cô cũng chào nhưng Đan chẳng đáp lại dù chỉ 1 cái nhìn. Lên tới phòng Đan nằm phịch xuống giường nhắm mắt lại thở 1 hơi dài. Nhi nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi nghía nhanh căn phòng mà ngày ngày Đan ở. Căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi, có 1 cái ban công đầy hoa dây leo xanh mướt, ra đó nhìn xuống có thể thấy dãy phố nhà Nhi, ở ban công đó cũng có thể hít căng đầy những con gió mát lạnh thổi tới, Nhi nhìn sang bên phải căn phòng có 1 cái tủ đồ màu trắng kem rất lớn:
- Trong đây là đồ của Đan hở?
- Ờ.
- Tủ to vậy? Nhi mở ra koi được không?
- Được.
Nhi mở ra. Mắt Nhi to tròn, cái tủ trống trơn, hoàn toàn khác với suy nghĩ của Nhi. 
- Sao kì vậy? không có gì hết àh
- Nhi lại nằm đây đi.
Nhi hơi do dự nhưng rồi cũng lại nằm cạnh Đan. Đan xoay qua ôm qua eo Nhi. Tim Nhi đập liên hồi, bây giờ Nhi khẳng định cảm giác này không phải bình thường, rõ ràng là…….
- Phải làm sao đây Nhi?
- Sao vậy?
- Phải làm sao Đan nói yêu người đó trước khi sang Mỹ?
Nhi có chút buồn như tảng đá đâu đó đè nặng trên lồng ngực. Thì ra Đan đã yêu người khác, mắt Nhi cay cay, cố gắng lắm Nhi mới nói ra được:
- Đan yêu ai?
- Nhi.
Lại 1 cảm xúc khó tả khác đổ dồn lên ngực, tiếng của Đan vang lên vào tai Nhi. Nhi xoay qua, môi Đan đặt thẳng lên môi Nhi. Nhi không đáp lại cũng không chống cự, đây không như lần trước lỡ tay trượt, Nhi suy nghĩ không biết phải làm gì, sau khoảng 1phut như thế Đan rút tay lại rồi ngồi dậy co 2 đầu gối lên và úp mặt xuống, vai Đan như run run, Nhi thấy có giọt nước rớt xuống nệm. Nhi hoảng hốt nhào tới ôm vòng hết người Đan:
- Đan đừng khóc.
- Đan xin lỗi, Đan không muốn làm vậy nhưng…Đan đã cố gắng nói là không được rồi mà.
Nhi buông 2 tay ra, luồng tay vào nâng mặt Đan lên rồi từ từ đặt 1 nụ hôn lên môi Đan, tay Đan như vô thức luồng qua eo Nhi siết nhẹ, 2 trái tim đập liên hồi trong lồng ngực 2 cô gái đang trao nhau nụ hôn ngọt ngào mà bấy lâu nay đè chặt.
Sau 1 hồi Nhi đẩy nhẹ Đan ra cười nói:
- Nhi cũng yêu Đan, lâu rồi.
Đan vui mừng, điều mà Đan không bao giờ nghĩ tới, như 1 giấc mơ, cuối cùng Đan cũng có Nhi trong tay mình, trái tim Nhi không gượng ép mà bên Đan, ước mơ của Đan.
Sau niềm vui đó là cả 1 nổi buồn to lớn, chắc có lẽ vì biết mình phải rời xa nơi này nên Đan đã cố gắng lấy hết can đảm để nói với Nhi, Đan không mong Nhi chấp nhận, chỉ mong nói ra được điều trái tim chất chưa không yên bấy lâu nay. Còn Nhi, thấy nước mắt Đan rơi vì mình Nhi thấy tim mình đau nhói, nó thắt chặt làm Nhi nhói lên, lúc đó Nhi biết và xác định tim mình cần gì. Nó cần Đan dù biết đây là 1 tình yêu ngược gió.
Hôm đó Đan mới tâm sự cho Nhi biết tại sao Đan không cho ai đến nhà mình. Lí do không quá đặc biệt mà Nhi tưởng tưởng, chỉ đơn giản suốt 5 năm qua từ sau khi mẹ Đan mất, Đan đã không về ngôi nhà này, cha của Đan cũng ở luôn bên Mỹ để làm ăn, nhà Đan như 1 lâu đài không người ở, chỉ có dì giúp việc lâu năm hằng ngày tới dọn dẹp thấp nhang. Vì Nhi mà hôm nay Đan đã nặng nề bước chân vào căn nhà lạnh lẽo thiếu vắng hình dáng mẹ. Mấy hôm trước cha Đan về để đón Đan qua Mỹ học cách làm ăn, cha Đan giờ không còn sức khỏe nhiều, cha Đan cũng chỉ có Đan nên đan không thể từ chối vì bất cứ kí do nào để không ở gần cha ngay cả việc phải xa Nhi.
Nghe Đan kể Nhi thấy thương Đan nhiều hơn, chắc có lẽ vì mẹ mất lại không có cha ở bên nên Đan trở nên lạnh lùng để che giấu sự cô đơn yếu đuối của mình. Dù xa Đan Nhi sẽ như mất đi 1 nửa trái tim, 1 phần nụ cười nhưng Nhi sẽ gắng cười để Đan yên tâm đi. 
Còn 2 ngày là Đan đi, hầu như cả 2 đều dành thời gia để gần nhau, họ thấy tiếc vì đã không thể nói ra tình cảm của mình sớm hơn để giờ đây phải vội vàng yêu thương.

……………..

Hôm nay trời cũng gió nhiều, thổi vù vù bên tai. Mắt Nhi sưng húp vì tối qua đã khóc khi tiễn Đan lên máy bay, Nhi lấy mp3 mà đan tặng rồi nhét 2 tai phone vào, Nhi bước từng bước lê thê trên con đường đầy gió bấc mà đã từng cùng Đan đi suốt 3 năm qua, 2 tay Nhi khoanh tròn siết chặt lấy thân mình như tìm ,lại hơi ầm đêm qua đã được Đan ôm, Nhi lép nhép theo giai điệu bài hát đang vang bên tai “ Thành phố bé thế thôi…mà tìm hoài không thấy…chút ấm áp..chút yêu thương riêng mình…..”.

Nhi tin Đan sẽ về…..

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

Trót Yêu Trót Dại Khờ ! | Truyện Les buồn

truyện les buồn, truyện tình cảm les
- Tựa đề : Trót Yêu Trót Dại Khờ !
- Tác giả : Làn Gió
- Tình Trạng : Hoàn thành


Tiếng còi vang inh ỏi.. xe cấp cứu rẽ vào bệnh viện.
Nhanh lên..nhanh lên.. làm ơn tránh ra,các Bác Sĩ vội vã đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu
............. ầm .............
Cửa đóng
Một làn khói trắng bao trùm,mà không phải..một màu đen tối thì đúng hơn.
..................................................

Tuyết Băng đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm xuống công viên.. cũng chẵng biết để làm gì .
Một tuần nay Tuyết Băng liên miên mất ngủ,nàng nhớ hoài một giấc mơ.trong mơ nàng thấy mình nắm tay một cô gái và hôn lên môi cô ta.giữa lúc đang cảm giác lân lân..nàng giật mình tỉnh dậy,tỉnh giấc..mồ hôi ướt cả trán. nàng hoang mang bởi giấc mơ lạ lùng.
Sau khi chia tay hai mối tình,chia tay hai người đàn ông.. Tuyết Băng trở thành người vô cảm. lần đầu của nàng đã trao.. và nàng bị lừa dối,đau khổ ! nàng xem như đóng học phí tình yêu,cái giá quá đắc làm nàng sụp đổ.
Thời gian trôi qua nàng cũng đứng dậy để tiếp tụt mối tình thứ hai.Chàng đến bên nàng thật nhẹ nhàng..rồi cũng đi thật nhẹ nhàng. hôm nói câu "chia tay " nàng bật cười nhạt nhẽo.nàng đi trong mưa,mưa rơi hay nước mắt rơi.nàng tự nói với mình " Tôi sẽ không yêu ai nữa.. tình ơi ! đừng hòng tìm đến Tôi một lần nào nữa nhé .. " .
Hôm nay Tuyết Băng đi làm về trễ,nàng không đứng bên cửa sổ nhìn xuống công viên nữa..mà nàng vào công viên.ngồi yên trên chiếc xích đu,không đưa,không động đậy.
Tuyết Băng không cố tình nghe lén người khác nói chuyện,chỉ là 3 đứa nhóc bên kia nói chuyện hơi to tiếng .
- Ê tụi mày.. Tao mới đá thằng Nam rồi,thằng này mê Tao lắm.. mà Tao chơi chán rồi cho " de " .
- Có thằng nào mà Mày xài quá một tháng đâu. _ Hồng lên tiếng
- Nếu Tao cũng xinh đẹp như Mày chắc Tao cũng sẽ xài hao như vậy. _ Cúc cười buồn .
- Sẽ còn dài dài,Tao sẽ đá từng tên,chiến lợi phẩm đã lên đến con số 49 rồi, để xem xem tên nào sẽ là kẽ tốt số làm tròn con số 50 .
Nghe câu chuyện của 3 con nhóc mà máu nóng của Tuyết Băng sắp lên tới nảo.. " đúng là kẽ lừa dối,chúng mày là thứ cặn bã không ra gì,thích lừa gạt người khác " . _ Tuyết Băng thầm chửi rủa đai nghiến.. thiếu điều muốn đi sang bên đó để xé xác chúng ra .
Tức giận,Tuyết Băng rời khỏi công viên với vẻ mặt hằm hằm và lạnh lùng như sát thủ.
Trời đẹp.. cô Tiểu Thư thay bồ như thay áo.. đang sửa soạn ra phố.đang chạy nhởn nhơ nhìn trời thì chiếc xe chết tiệt bị chết máy,chiếc xe lì lợm đang dở trò nhõng nhẽo " nằm đường " , khúc này lại không có chổ sửa xe .
- Trời ơi chết rồi... _ Tiểu Thư nhăn mặt
" 49 tên người yêu đã bị đá một cách hết sức dã mang và đê tiện... khiến tất cả đều tổn thương chầm trọng. người đi du học,người đi khỏi thành phố Cần Thơ,có người còn vào cả bệnh viện... giờ biết nhờ ai đây ? tên thứ 50 đi đâu rồi không biết mà chưa thấy đến. kỳ này không xong rồi đại vương ơi.. "
Tiểu Thư dắt xe vào lề thở phù phù .
Hôm nay Tuyết Băng không đi làm,nàng chạy xe vòng vòng thành phố hóng mát.. trông thấy con nhỏ đáng ghét,chết bầm hôm bữa ở công viên. nó đang đá đá mấy phát vào chiếc xe,hình như chiếc xe bị chết máy..
dù mắc cười nhưng khuôn mặt Tuyết Băng vẫn lạnh lùng.. " cái đồ quỷ quái đáng đời lắm.." _ nàng rủa nhỏ đáng ghét.
- Chị ơi...! chị gì ơi ...!
Con nhỏ gọi Tuyết Băng.. nàng nhìn nhỏ rồi quay mặt nhìn thẳng phía trước,nhóng ga vụt nhanh qua.
- Trời ơi.. thứ người gì vậy không biết.. người ta gọi còn ngoảnh mặt chạy nhanh hơn.đúng là đồ vô lương tâm,lạnh lùng..không tình người mà. đừng để Tôi gặp lại cô một lần nữa,đồ xấu xa " . _ Tiểu Thư quạo
Chạy qua khỏi,Tuyết Băng thấy hả giận gì đâu. mà nó cũng đâu làm gì nàng đâu,chắc tại nàng ác cảm với mấy tên lừa tình nên mới như vậy .
Tối nay gió mát trăng thanh,Tuyết Băng ngồi trong công viên ngắm sao trời,nghe ồn ào phía bên kia, nàng đi sang nhìn xem thì thấy con nhỏ đáng ghét nó nằm trên người con nhỏ nào đó.. mà cười ha hả giữa chốn công cộng,Tuyết Băng chau mày lên tiếng
- Đúng là cái đồ đê tiện..lộ rỏ bản chất...
Tiểu Thư nóng sôi máu,nàng đang đi với người bạn,lỡ té lên người bạn mà lại bị người ta nói như vậy..
- Ê..ê.. cái đồ lạnh lùng xấu xa kia..con mắt nào của cô thấy Tôi đê tiện ? Tôi nhớ Tôi đâu có làm gì cô mà nói Tôi như vậy ? bộ trên trán Tôi có viết hai chữ " đê tiện " hay sao ?
- Tôi không cần biết,thứ đa tình lừa dối là đê tiện thôi .
- Tôi thích như vậy đó,bộ liên quan đến hạnh phúc gia đình cô hay sao ?
Tuyết Băng im lặng nàng bước đi..không thèm đôi co nữa .
Tiểu Thư uất ức chuyện mình bị nói là đồ đê tiện.. nàng quyết tâm trả thù. và người thứ 50 đã được chọn .
Một tuần sau.Tuyết Băng đang đi tản bộ trên đường thì Tiểu Thư bước đến nắm tay Tuyết Băng.
Nhìn sang thấy con nhỏ đáng ghét,Tuyết Băng hằm hằm..
- Cô làm gì vây... ?
- Tôi muốn đeo đuổi cô. _ Tiểu Thư trả lời dứt khoác
- Đồ điên . _ Tuyết Băng chửi,rồi nàng đẩy nhỏ ra .
- Tôi đã yêu thầm cô tự rất lâu,yêu khuôn mặt lạnh kiêu kỳ quyến rũ của cô, cô tìm ẩn một sức hút ma mị.. mà Tôi không sao cưỡng lại được con tim mình,cô cho Tôi một cơ hội để được bên cô nhé ! Tôi sẽ yêu cô trọn đời trọn kiếp .
- Thôi im đi,Tôi không yêu ai nữa . _ Tuyết Băng bước đi .
Hôm nay trời âm u mây đen phủ lấp,cơn mưa tằm tã đang trút nước xuống thành phố Cần Thơ.
Nhỏ đáng ghét đang ngồi trong công viên nhìn lên.. nhìn thẳng vào đôi mắt Tuyết Băng.
Tuyết Băng đóng sằm cánh cửa.
Nhiều ngày mưa..vẫn thấy nhỏ đáng ghét ngồi dưới công viên nhìn nàng.
Sự kiên trì đeo đuổi của Tiểu Thư xinh đẹp dần dần đã làm tảng băng lạnh lùng trở nên tan chảy. Tuyết Băng bắt đầu để ý và nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Thư.nhớ cả trong mơ. và giờ đây cơn mơ lúc xưa dần dần hiện rỏ.. người mà lúc trước nàng thường mơ thấy là khuôn mặt cô Tiểu Thư.
Tuyết Băng nhận lời yêu của Tiểu Thư.
Một tình yêu chớm nở và thật đẹp,đẹp như trong tranh.Tuyết Băng yêu say đắm,yêu điên đảo tâm hồn,yêu quên ăn quên ngủ vì Tiểu Thư .
- " mình chia tay nhé ! " _ Tiểu Thư thốt ra câu nói lạnh lùng .
- Tại sao vậy ? _ Tuyết Băng hốt hoảng
- Vì Tôi chỉ đùa với cô .
- Đùa ?
- Đúng vậy .
- Cô bỏ Tôi, Tôi sẽ chết cho cô xem..
- Đừng hù Tôi . sao ai cũng thích nói câu này ..
- Cô .....
- Tôi sao ? cô dẹp mấy cái trò hù dọa đi nhé và biến cho khuất mắt Tôi .
Cánh cửa khép lại ......... " ầm " .............
Tít...tít...tít...tít
Cửa phòng cấp cứu mở.. các vị Bác Sĩ nhìn nhau lắc đầu. Tiểu Thư cũng lắc đầu.. " đúng là đồ khờ dại, ngươi chết thì ta vẫn tiếp tụt sống khỏe mạnh,ăn được ngủ được,yêu đời và yêu thêm nhiều người khác nữa.... hahahahaha " .
.......... the end ..........