Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

Chuyện tình les buồn- ai không hiểu les vào đọc nhá

Đại dương mênh mông ấy hỡi em ở đâu? trời xanh bao la ơi có thấy bóng em nhờ cơn gió hãy nhắn giùm rằng trái tim tôi vẫn yêu người..."


Biển có thể xoa dịu mọi mõi đau có thật là vậy???nếu là thật cớ sao nổi đau ấy đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai??? đứng trước biển tôi thấy mình thật nhỏ bé! từng cơn sóng trắng xóa như đang xô cuộn, đưa đẩy tâm trí tôi về 1 câu chuyện đã xa....xa lắm rồi...


Ngày ấy chúng tôi học chung 1 lớp, thậm chí ngồi cùng 1 bàn ! tôi là less...tôi đã sống thật với ý nghĩ đấy từ khi có 1 người bạn nói với tôi rằng: "nhìn bạn khá điển trai "
Với 1 dáng vấp cao to, rắn chắn cộng thêm mái tóc tomboy ngộ nghĩnh thật khó cho ai có thể nhận ra tôi là girl. cũng chính vì vậy mà tôi bị nhiều người xa lánh, ruồng bỏ...chỉ duy nhất có em....người bạn thân nhất của tôi
_ Thanh ! ăn sáng với mình nhá ! mình có mua luôn đồ ăn cho Thanh rồi nè!
ngày nào cũng vậy, em luôn chăm sóc và quan tâm tôi như 1 người bạn hiền
- uhm! mình cảm ơn Châu nhá!
_ Thanh này ! bạn thấy Lộc như thế nào?
_ Lộc ah? cũng đẹp trai, học giỏi...lém lĩnh vui tính...mà Châu hỏi chi vậy?
_ hôm qua Lộc vừa mới ngỏ lời với mình!!
Tôi hơi khựng lại 1 cái gì đó nhói ở tim
_ oh vậy ah?? vậy Châu trả lời sao?
_ Thì đồng ý chứ sao dù gì mình thấy Lộc cũng tốt
Bỗng dưng tôi nghe tim mình dập mạnh, mặt nóng bừng lên, bực bội ko thể chịu được! Nhưng khi nghĩ kỹ lại thấy mình vô duyên. Tôi đâu có là gì của em va em đã là gì của tôi???
Bắt đầu từ ngày hôm đó tôi và em đã không còn thân như trước! em đã có người khác người ta là bạn trai của em , người ta có quyền đượcc quan tâm, chăm sóc cho em...còn tôi??? tôi chỉ là 1 cái bóng lặng lẽ yêu em mà thôi...

Sáng hôm đó cũng như mọi ngày...
_ Thanh ăn sáng với mình nhá
Tôi cầm hộp cơm từ tay em
_ cảm ơn Châu ! mà sao Châu cứ mua đồ ăn sáng cho mình hoài vậy??
_ bạn bè mà
_ kể từ ngày mai Châu ko cần phải mua nữa đâu
_ Tại sao vậy? Thanh ko thích chơi với mình nữa ah??? hay là....hay là Thanh giận mình chuyện gì
Em hỏi tôi với vẽ hoảng hốt tôi thở dài...
_ ko có đâu ! tại mình sắp phải chuyển lớp
Em lại càng hoảng hốt hơn
_ Tại sao lại chuyễn lớp chứ??? có chuyện gì xảy ra với Thanh ah?
1 cái gì đó đăng đắng rơi dần xuống miệng...tôi xoay mặt chỗ khác cố dấu những giọt nước mắt đang rơi ngày càng nhiều...
tôi im lặng em cũng im lặng....và im lặng cả ngày hôm đó....1 ngày thật nặng nề...

Tối hôm đó sau khi hoàn thành xong lá đơn xin chuyễn lớp tôi ngã người ra sau ghế...phải rồi tôi phải xa em thôi.....tôi thật sự không thể...không thể đứng nhìn em bên người ta...không thể chịu đựng được khi em ngày 1 thay đổi...ngày 1 rời xa tôi....chuông điện thoại reo vang tôi giật sững cả người..
_alo??
_alo Thanh hả? Thanh ra bờ kè gay nhá ! nhanh lên thanh ! Châu không thể chờ đợi được nữa rồi....
Gác máy tôi phóng như bay ra bờ kè dao dác nhìn xung quanh ! 1 bóng dáng nho nhỏ đã ngồi sẵn ở đấy ! trên cái ghế đá quen thuộc ngày nào...em ngồi im lặng mắt nhìn xa xăm...tôi lặng lẽ ngồi cạnh em...lại im lặng....cả 2 đều im lặng bỗng tôi nghe 1 tiếng nấc dài....ngày 1 nhiều...tôi đánh liều nắm chặc lấy tay em....siết thật chặt...em vẫn cứ khóc...
_ Thanh ah ! mình và Lộc chia tay rồi
_ Sao? Sao lại vậy thằng khốn đó bỏ rơi Châu ah???
_ không...không phải vậy! tại mình phát hiện ra mình ko yêu Lộc mình đã yêu 1 người khác Thanh ah !
_ Vậy tại sao Châu lại khóc chứ?
Em xoay người lại nhìn thẳng vào mắt tôi
_ mình khóc vì 1 tên ngốc. mình khóc vì người đó đã bắt mình phải chờ đợi mỏi mòn trong bao nhiêu năm qua ! rồi bây giờ người ta lại muốn rời xa mình...
_ Là sao? Châu đang nói đến ai???
_ Đồ ngốc! Thanh là tên ngốc Thanh yêu tôi mà ??? đúng không? Vậy tại sao Thanh lại không nói?? tại sao Thanh bắt tôi phải chờ đợi như vậy? Thanh chuyển lớp??? Thanh trốn tránh ư? sao ko đối diện với sự thật? tại sao khi tôi quen Lộc Thanh không giữ tôi lại...??? Thanh cũng biết tôi không yêu Lộc mà? Thanh cũng biết tôi...tôi yêu Thanh mà...
em xoay người bỏ chạy tôi hoảng hốt cầm chắc lấy tay em ! rồi ôm chầm lấy em! đúng tôi yêu em ! yêu em suốt mấy năm trời! yêu trong lặng lẽ...trong vô vọng ! tôi chưa 1 lần ao ước em sẽ chấp nhận và yêu tôi! vậy mà giờ đây em đang nằm trọn trong tay tôi và lại còn nói tiếng yêu tôi...tất cả xoay cuồng....môi tôi tìm đến môi em....tất cả đang chìm ngập trong sự hạnh phúc...

Những ngày sau đó là những ngày liên tiếp của 1 chuỗi hạnh phúc ! em và tôi như hình với bóng...quấn quýt lấy nhau
_ anh chiều nay tan trường đi cùng em nha anh ! em cho anh đến nơi này tuyệt lắm
chiều đến em kéo tay tôi qua 1 khu chung cư cao gần 20 tầng! lên đến tận sân thượng tôi như muốn rụng rời cả tay lẫn chân
_ nhanh lên anh ! sao chậm như rùa vậy ? nhanh lên để không kip nữa...
tôi cố gắng lết lên tện sân thượng em chỉ tay về phía tây ! 1 vùng trời đỏ rực hiện ra trước mắt
_ hoàng hôn đó anh ! nó đang buông dần xuống ! đẹp không?
_ trời đất ! em kéo anh lên đây chỉ để ngắm hoàng hôn thôi ah?
_ sao anh không thích hả?
_ không phải ko thích mà ai lại leo lên nốc nhà ngắm hoàng hôn bao giờ???
_ ơ cái anh này ! vậy anh thử nghi xem trong thành phố này nơi nào thích hợp để ngắm hoàng hôn?
_ nhưng thế này thì kỳ quá ! anh thích ngắm hoàng hôn ở biển hơn
_ biển ah? em chưa 1 lần ra biển....đó là ước mơ của em...
_ sao cơ ! chưa ra ah?
_ uh ! nhà em khó không cho đi xa ! anh cũng biết mà
_ vậy thì để khi nào anh chở em ra biển...anh sẽ cho em thấy sự kì diệu của biển.
_ anh hứa đó nha ! 
_ uk ! anh hứa
Tôi ôm ngang eo em ! giữ thật chặc ! hoàng ôn đang buông dần xuống ! thật đẹp..
Sáng sớm hôm sau như thường lệ tôi và em đến lớp ! đi từ xa tôi đã nghe những lời xì xầm bàn tán 1 vấn đề gì đó! hình như lớp tôi có sự kiện gì đó
chúng tôi vừa bc vào lớp sự ồn ào càng vang lên dữ dội ! như 1 tiếng sét bên tai ! tay tôi run lẩy bẩy khi thấy dòng chữ in hằn trên bảng
" CHUYỆN TÌNH ĐỒNG TÍNH CỦA THANH VÀ CHÂU LỚP 11B5 "

Em đứng nép vào cửa mặt tái xanh tôi giận run người cầm cập nén mạnh xuống đất
_ Đứa nào ghj dòng chữ trên!
Cả lớp im lặng có vài đứa cười khúc khích tôi lôi cổ 1 thằng đang cười ngạo nghễnh ra quát to:
_ tao hỏi lại thằng nào viết
_ tao viết đấy (thằng Lộc lên tiếng)
_ ra là mày ! bốp
1 cú đấm như trời giáng tôi cho thẳng vào mặt nó. nó vung tay đáng lại nhưng là dân học võ tôi đã nhanh tay né cú đánh trả của nó
_ thôi dừng lại đi
Em lên tiếng em kéo tay tôi ra khỏi lớp
_ Anh sao vậy? tụi nó nói gì thì kệ tụi nó 
Cơn tức giận đang cuốn lấy tôi tôi vung tay em ra và chạy thật nhanh ra khỏi trường ! em cũng chạy theo ! tôi xoay người lại hét to
_ Mình chia tay đi ! chia tay để tôi trả lại sự bình yên cho em , chia tay để ko còn nghe dư luận nữa...để em về bên lộc , để...
bốp...1 bạc tay đau nhói in hằn trên mặt tôi
_ Thanh! Thanh nghĩ tôi là con người như vậy sao? anh hèn như vậy sao? sao lúc nào anh cũng chạy trốn vậy? yêu nhau fai chà đạp lên dư luận chứ ! anh sống vì tôi hay vì dư luận???
em vừa nói mà nc mắt rơi lã chã 
_ em không sợ sao?
_ Sợ gì? anh nghĩ tôi sợ gì?
_ Sợ những lời nói, châm chọc, những tiếng miệng đời...
_ Tôi nhắc lại 1 lần nữa tôi không phải hạng người như vậy! tôi yêu anh chứ không phải yêu dư luận 
tôi em chầm lấy em. Em mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều! Tôi hôn em hôn thay cho lời xin lỗi, hôn như mưa để từng nụ hôn như thắm vào da thịt em...em nhắm nghiền mắt lại, hơi thở gấp....tôi dùng tay lướt nhẹ wa cơ thể em...rồi tiếp tục hôn lên môi, cổ, trên mắt....và dần dần tôi chạm đến vùng kín của em...em vẫn im lặng, người tôi nóng lên, mùi nước hoa con gái khớp với mùi da thịt làm tôi không thễ cưỡng lại được....nhưng tôi biết tôi ko thể....tôi đẩy em ra ! xoay người lại tôi đấm 1 cái thật mạnh vào cây ven đường...
_ đồ ngốc sao em ko chống cự???
_ tại sao? nếu anh mún thì anh cứ...
_ em không giữ lại cho riêng mình ah? đó là cả 1 cuộc đời của em
_ em chỉ muốn dành trọn cho người em yêu mà thôi! còn hơn 1 ngày nào đó nó phải thuộc về 1 người mà em không yêu
tôi nhìn thẳng mắt em. thật sự tôi không thể....không thể cướp đoạt tất cả những cái quý giá của em...cái tôi cần là tình yêu và em đã trao cho tôi! Vậy tôi còn đòi hỏi gì nữa

Chiều dần tàn tôi đưa em về! về tới đầu hẽm tôi đã gặp Lộc từ trong đi ra! cả em và tôi đều run cả người, biết chắc đã có chuyện ko hay sắp xảy ra. tôi chặn đường Lộc lại:
_ Mày mún gì đây?
Nó vênh mặt nhìn tôi:
_ Tao muốn tụi bay phải trả giá đắt cho tội phản bội.
_ Lộc tôi không ngờ anh lại là hạng người như vậy. Em lên tiếng.
Nó cười khẩy
_ haha. tôi cũng chỉ mún tốt cho Châu thôi mà ! yêu ai không yêu lại đi yêu less ! Châu là hoa khôi của lớp không thấy uổng sao?
Tôi phóng lại kéo cổ áo nó quát to:
_ thằng khốn
Em cũng lao đến cản tôi
_ Thôi anh ! trước nhà em ! bỏ qua đi đánh nó chỉ thêm bẩn tay
Tôi buông nó ra ! nó lại cười khẩy rồi bỏ đi em xoay qua nói với tôi
_ sắp có chuyện không hay rồi anh về trước đi
_ Không anh không về chuyện này là của cả 2 anh sẽ cùng em chịu 
Đúng như lời tôi và em đã dự đoán...vừa bước chân vào đến cửa nhà đã nghe tiếng mẹ em hét to:
_ con ranh kia ! mày đứng yên đó tao cấm mày bước chân vào nhà ! 
Không kịp chờ em lên tiếng bà đã phóng lại và cho em 1 bạt tai đau điếng
_ Bác! Bác làm gì vậy?
Tôi hoảng hốt lên tiếng ! bà quay người lại trút hết cơn giận giữ lên tôi
_ Là con này! đúng không? mày đã dụ dỗ con gái tao? mất dạy
Bà thả sức đánh đập, cấu xé tôi ! tôi co người chịu đựng đánh bạn ấy! bạn ấy có lỗi gì đâu?
_ Mày còn bênh nó ah? được rồi ! đi ...đi cùng tao qua nhà nó....nói chuyện với ba má nó
vừa nói bà vừa lôi tôi và em đi chúng tôi chưa kịp phản ứng lấy 1 câu

Trời vừa kịp tối ! 1 không khí nặng nề bao trùm căn nhà tôi. Ba má tôi im lặng nghe sự tường thuật đầu đuôi của mẹ em! Mặc cho những lời chửi bới ! dồn hết tội lỗi lên đầu tôi! chúng tôi đều im lặng! Ba tôi lên tiếng trước
_ Tôi hiểu rồi ! tôi thay mặt gia đình xin lỗi chị vì đã dạy con không tốt ! từ nay tôi cam đoan nó sẽ không dám dụ dỗ con gái của chị nữa
_ Thưa bác! bạn ấy không hề dụ dỗ con! chính con là người lên tiếng yêu bạn ấy trước
_ Mày im ngay! Về nhà tao sẽ dạy mày
Đến giờ tôi mới lên tiếng ! 
_ Thưa bác! Châu có lỗi gì để bác phải day ạ?
_ đúng! Tụi con có lỗi gì ạ? yêu nhau là 1 cái tội sao bác? Sao mẹ?
_ tụi con đâu có giết người hay cướp giật! tụi con chỉ yêu nhau thôi mà...!
Em và tôi thay phiên nói .....nói hết những gì đã chất chứa bao lâu qua...
_ Mày im ngay đồ cặn bã của xã hội. Mẹ tôi lên tiếng 
_ Mẹ! thật ko ngờ mẹ lại buông ra câu nói như vậy! con nghĩ mẹ sẽ là người hiểu cho tụi con nhất chứ! thật không ngờ.... trên đời này có ai muốn mình trở nên như vậy đâu mẹ
_ Tao bảo mày câm lại mà
_ Thôi 2 anh chị làm gì thì làm tôi hy vọng anh chị sẽ có cách giải quyết chuyện này! tôi không muốn con tôi phải mang tiếng cặn bã đâu! xin phép anh chị tôi đưa cháu về trước
Mẹ em lôi em ra khỏi nhà tôi! 2 dòng nc mắt em rơi lã chã... Em xoay người lại nhìn tôi với nét mặt đầy đau khỗ....

Em vừa bức chân ra khỏi nhà tôi! Ba tôi đã rút thắt lưng ra cho tôi 1 trận nên thân! còn mẹ tôi lại âm thầm khóc nước mắt đau khổ của người mẹ! qua ngày hôm sau tôi nghỉ học, trận đòn ấy như rã từng khúc ruột, khúc xương trong cơ thể tôi. Tôi nằm liệt giường suốt 3 ngày liền! nhớ em không thể tả nổi không biết em ra sao rồi? tôi ko thể liên lạc với em được nữa! ngày thứ 4 tôi lê từng bước chân nặng nề đau dớn vào lớp và rồi 1 sự thật phũ phàng lại đổ lên nỗi đau của tôi....em đã chuyển trường....Vậy là từ nay mọi chuyện sẽ kết thúc sao? ngày tháng gần em tôi đã quen giờ mất người tim tôi nát tan ! tôi ngã quỵ trước lớp mặt cho bao lời xì xầm, bàn tán, mặc cho những tiếng cười khẩy những lời khinh rẻ ....có lẽ tôi đã quen với cách sống chà đạp lên dư luận để có thể sinh tồn...về chỗ ngồi của mình ...ôi nụ cười của em...ánh mắt ấy...tiếng nói ấy...hơi ấm của em....vẫn còn ngự trị chốn này....vậy mà giờ này em nơi đâu???

Những ngày tháng không em tôi sống như người đã chết...qua chuyện ấy, gia đình quản lý tôi rất chặt chẽ vì vậy thời gian đi tìm em dường như cũng không còn....1 lần nữa nước mắt ai kia lại rơi 1 lần nữa không gian lặng im đến trong tôi....ôi Ngọc Châu...cái tên ấy xoay cuồng trong đầu tôi....nước mưa cứ rơi....nổi trống vắng...cô đơn trong tôi dâng cao....nổi đau thấm vào từng thớ thịt từng mạch máu....

Thấm thoáng đã 3 tháng trôi qua....chắc có lẽ em cũng đã 1 phần vơi đi nỗi đau thiếu vắng tôi...rồi thời gian sẽ xóa tan tất cả...nhưng thật không ngờ chiều hôm đấy tôi vừa đi học về đã bắt gặp mẹ em...bà đứng trước nhà tôi nhưng đang trông chờ 1 điều gì đó...vừa gặp tôi bà đã cuống quít
_ cháu Thanh ! cháu hãy giúp bác...cháu hãy cứu Châu...
_ Châu? Châu bị làm sao hả bác?
_ nó đang nằm trong bệnh viện x...số phòng...
Không chờ bác ấy nói hết câu tôi phóng xe như bay vào bệnh viện! mất cả giờ đồng hồ tôi mới tìm thấy em...em nằm co ro trên chiếc giường trắng xóa...vẻ mặt xanh xao...tiều tụy thấy rõ...chỉ mới có vài tháng mà em đã trở nên như vậy, tí nữa tôi đã ko kịp nhận ra đây là người con gái tôi đã và đang yêu
Bước gần đến em nước mắt tôi dâng trào 1 cái gì đó nghẹn đắng cả cổ...tôi không thể nói nên lời...
_ Châu...Châu ơi! anh đến thăm em đây....anh đây mà Châu...
Em cố mở to mắt ra nhìn tôi! ánh mắt thật yếu ớt em khẽ cười...nước mắt chảy dài...
_ anh! anh đấy ư?...anh ơi....em nhớ anh lắm....
_ anh biết...anh cũng rất nhớ em...
_ sao anh ác vậy? sao anh không đến thăm em sớm hơn? sao anh lại để em phải chờ đợi chứ?
tôi ôm chầm lấy em
_ anh xin lỗi...anh sai rồi...Châu ơi em làm sao thế này?
Em không trả lời em kéo sát người tôi xuống và trao cho tôi hàng ngàn nụ hôn, nụ hôn của những ngày xa cách....của những giọt nước mắt....của những sự mong chờ....trong mỏi mòn...
Mẹ em bước vào....nhưng bà lại khựng lại trước cửa có lẽ bà không muốn làm phiền chúng tôi...đợi 1 lúc thật lâu em mới ngủ tôi bước ra khỏi phòng mà không buồn nhìn mẹ em...tôi bước lên thẳng phòng bác sĩ...
Bác sĩ cho tôi biết em bị bệnh tim bẩm sinh lại cộng thêm sự kiệt sức của em trong thời thời gian qua làm cho bệnh tình ngày càng thêm nặng...có lẽ...em sẽ không sống qua 1 tháng nữa...
Câu nói của bác sị làm tôi ngã quỵ! tim tôi đau rã rời...1 tiếng sét bên tai....tôi không thể đứng vững được nữa...đầu óc lại quay cuồng....tất cả như sụp đổ...
Tôi lê từng bước thật nặng nề về phòng em.....vừa bước vào phòng tôi đã chạm mặt với đám bạn học cùng lớp có cả ba má tôi và mẹ em nữa....bao nhiêu uất hận mà chúng tôi đã phải gánh chịu điều do những con người nay mang đến...giữa tôi và em có bao nhiêu là bức tường vô hình ngăn cách...máu trong người tôi sôi lên...tôi hét lớn...
_ Các người còn vác mặt tới đây làm gì nữa? Nhưng gì tụi này phải chịu đựng như vậy chưa đủ sao? chúng tôi đã làm gì có lỗi chứ? tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy???
nước mắt cứ rơi ! mọi người im lặng tôi tiếp tục nói:
_ Các người đến đây để khinh bỉ, để xa lánh, để lên án đúng ko? hay là đến đây để chống mắt lên nhìn cái hậu quả mà các người đã gây ra?
Tiếng ồn của tôi đã làm em thức giấc ....để không gây sự kích động cho em tôi đành im lặng...tôi tiến lại gần em nhấc bổng người em lên xe lăn rồi đẩy em ra khỏi phòng...mẹ em hoảng hốt lên tiếng:
_ Cháu! cháu đẩy Châu đi đâu vậy?
Ba tôi chặn tay mẹ em lại
_ Thôi! chị hãy để chúng nó đi! hãy cho cháu Châu được sống những ng cuối cùng cùng người mà nó yêu! Thanh nói đúng tất cả những hậu quả ngày hôm nay đều do chúng ta gây nên chúng ta không còn quyền xen vào cuộc sống riêng của chúng.
Mẹ em đành quay mặt chỗ khác! tôi đẩy em ra khỏi bệnh viện rồi kêu ngay 1 chiếc taxi
_ mình đi đâu vậy anh? Em hỏi 
_ Vũng tàu !
_ Vũng tàu? biển ah?
_ uhm ! anh đã hứa sẽ cho em thấy sự kỳ diệu của biển....!
Xe lăn bánh chạy 1 đoạn khá xa...cuối cùng cũng đã đến nơi...ngừng trước bãi Chí Linh! bãi tắm đẹp nhất vũng tàu....và nơi đây cũng là nơi duy nhất có thể ngắm hoàng hôn cùng biển... Em khẽ nói:
_ biển đẹp quá anh ah !
_ uk ! nó đẹp y như em vậy !
_ anh này! đừng đùa nữa ! anh ah em muốn tự đi bằng đôi chân của mình! anh dìu em ra khỏi xe đi anh
Tôi cầm tay em để em từng bước đi dài trên biển...em cười thích thú...vẻ mặt em đẹp như thiên thần
_ anh ah ! em muốn nghịch nước
_ uk ! nhưng cẩn thận bị sóng cuốn trôi đó nha !
_ sao? sóng có thể cuốn trôi em ah?
_ uk ! biết đâu sóng mún chiếm hữu vẽ đẹp của em...
_ anh này! lại chọc em nữa...anh ah! sao không có hoàng hôn vậy?
_ 6h hơn rồi hoàng hôn gì nữa thôi về nhá ngày mai anh sẹ đưa em ra sớm hơn để nhắm hoàng hôn
em gật đầu...hơi thở của em có vẻ yếu dần...tôi dìu em về khách sạn gần đấy...em ngã người lên giường...
_ anh ah ! em mệt quá...
_ Châu ah ! em phải cố lên...em chưa kịp ngắm hoàng hôn mà???
_ uhm ! em sẽ cố! anh ah! 1 ngày nào đó em không còn nữa thì anh phải cố gắng sống tốt nha anh...
_ Tôi đặt trên môi 1 nụ hôn! Tôi không mún nghe em nói thêm gì nữa cả 2 đều im lặng chìm đắm trong những nụ hôn và rồi tối hôm đó...em đã thuộc về tôi...1 cách trọn vẹn..

Những ngày tháng sống cùng em tại vũng tàu như 1 thiên đàng của sự hạnh phúc...chiều nào cũng vậy...tôi đều đưa em đi ngắm hoàng hôn...em và tôi đều không còn nước mắt và cà 2 đều quên dần đi bao nhiêu đau khổ....bao nhiêu nỗi đau...cuộc sống chỉ còn những tiếng cười và sự hạnh phúc....nhưng có 1 điều tôi không thể quên...là bệnh tình của em ngày 1 yếu đi...
chiều hôm đó như thường lệ tôi đưa em đến bãi Chí Linh
_ anh ah ! anh có cảm nhận cái hoàng hôn hôm nay đẹp hơn mọi ngày không anh?
_ uhm ! có...nó đỏ và rõ hơn mọi ngày...
_ anh ah ! anh có cảm nhận thấy nước biển hôm nay xanh và trong hơn mọi ngày không anh?
_ uhm ! có...
Em gục đầu vào vai tôi 
_ anh ah ! em yêu anh
_ anh biết... anh cũng rất yêu em....
Em im lặng 1 hồi lâu
_ anh ah ! anh hôn em đi anh ...hôn nhanh lên anh....
Tôi cuối xuống đặt nụ hôn lên môi em....nụ hôn kéo dài mãi....cho đến khi...tôi nhận ra....em chỉ còn là cái xác không hồn ....hơi thỡ em đã tắt ...tôi hét lớn tên em....tôi gục đầu vào người em...không....không...em không chết....tôi tin em sẽ không chết....em sẽ sống...sống mãi trong tim tôi.....sống mãi cùng đai dương mênh mông ấy...sống mãi trong từng tia nắng của hoàng hôn.....
Những con người coi thường less và khinh bỉ less hãy mỡ to mắt mà đọc cái hậu quả mà họ đã gây ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét