Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

[PN] Hóa Vụ - Dạo bước dưới hoàng hôn (10)

Phiên ngoại - Dạo bước dưới hoàng hôn (10)

Trâu Thanh Hà chưa từng nghĩ rằng màu lam cư nhiên có thể xinh đẹp đến thế!

Màu lam tinh khiết đẹp đẽ đến nỗi khiến bạn không cách nào suy nghĩ, nhộn nhạo theo sự nhấp nhô của màu lam.

"Cư nhiên có loại ánh đèn màu lam này. . . . . . " Cậu nhẹ giọng thở dài. "Hoa hồng cư nhiên là màu lam. . . . . . . " Trẻ con nông thôn như cậu mang ánh nhìn dị vật mới lạ.

"Bluelover." Thanh âm từ tính êm tai vang lên bên cạnh cậu. "Hoa này tên gọi là Bluelover."

(Tiêu: Tiếng Trung gọi Bluelover là Lam Sắc Yêu Cơ, đây là loại màu nhuộm đến từ Hà Lan dùng để nhuộm hoa hồng thành màu xanh.)

Cậu tìm theo tiếng âm thanh vang lên nhìn lại.

"Tam ca của anh." Liễu Hạ Khê cười nói.

Tên gì nhỉ? Anh Liễu có từng nói tên của Tam ca anh ấy chưa nhỉ? Không nhớ rõ anh ấy có từng nói hay không.

Gặp qua đại ca của anh Trâu Thanh Hà vì tướng mạo tương tự của hai anh em mà giật mình. Ở trong lòng tưởng rằng Tam ca và anh cũng có bộ dáng giống nhau.

Hiện thật thú vị hơn hẳn, bề ngoài Tam ca một chút cũng tìm không ra sự cương kiện đặc biệt có trên người Liễu gia. Ngũ quan thanh tú lộ ra một cỗ tao nhã phiêu nhiên, song nhãn ẩn tàng sau một lớp kính dễ nhìn. Chiều cao, thậm chí ngay cả thân hình cũng không sai biệt lắm với Trâu Thanh Hà.

". . . . . ." Thật sự rất xinh đẹp, thật không giống như đàn ông nhà họ Liễu. Áo trắng quần trắng dưới bối cảnh màu lam. . . . . .Phong lưu nho nhã nói không nên lời.

"Lão Lục, tầm mắt của em rất được đấy. Trải đời rồi." Tiện tay cầm một cái ghế sang ngồi xuống. Búng ngón tay một cái, có phục vụ viên tuấn tú bưng rượu và thức ăn lên.

Trâu Thanh Hà nghĩ mình cứ nhìn chằm chằm người ta rất thất lễ, vội vàng thu hồi tầm mắt về.

"Tam ca. Hiếm khi anh mời khách." Liễu Hạ Khê vỗ vỗ mu bàn tay Trâu Thanh Hà: "Đừa dọa em ấy, em ấy sợ người lạ."

"Em thành gà mái mẹ rồi." Liễu Trục Dương một mực muốn nghiêng đầu qua nhìn Trâu Thanh Hà, chỉ nhìn đến khi thiếu niên này đem mặt gục xuống mặt bàn mới thôi.

"Tam ca!" Liễu Hạ Khê tăng thêm âm lượng.

"Không như vậy, chơi không vui." Liễu Trục Dương ranh mãnh nhướng mày. "Nghiêm trang quá chơi không vui chút nào. Trong quán anh cũng có mấy thiếu niên ngồi bàn, học phong tình vạn chủng của người ta một chút."

"Tam ca! Anh đang ép người lành làm kỹ nữ à!" Liễu Hạ Khê nhíu mày. Tay ăn chơi bị đuổi khỏi nhà này còn chưa chịu làm ăn đàng hoàng sao?

"Thôi! Sự nghiệp thần thánh vậy không tới phiên anh. Mặc dù anh rất muốn. Anh cũng không có bản lãnh khống chế tâm của những thiếu niên này." Liễu Trục Dương tiếp nhận một ly rượu màu lam của phục vụ viên đưa lên, đặt dưới mũi ngửi ngửi: "Ly này gọi là Bluelover, bên trong có vodka. Hai vị có muốn hay không?"

Liễu Hạ Khê lắc đầu. Anh thủ một chút thức ăn, mùi vị không tệ, không có gia vị đặc biệt (sợ Tam ca bỏ thuốc kích thích vào thức ăn, người này xấu xa lắm.)

"Đừng làm chuyện phạm pháp. Nếu không, em bắt anh đầu tiên."

"Hahaha. Anh chờ đó. Dù sao em cũng chưa từng xem anh là anh trai."

"Là anh vứt bỏ người nhà trước."

"Người nhà? Thật mắc cười, theo sắp xếp của bọn họ mới là bé ngoan, mới được thừa nhận! Gia đình như vậy làm cho người ta thở không nổi."

"Anh không có tư cách nói như vậy. Vẫn cứ trêu cợt người!"

"Ai bảo các em ngốc làm cho người ta nhịn không được muốn trêu cợt?"

"Anh. . . . . . ."

"Em. . . . . ."

Hai người kia là con nít sao? Anh một câu tôi một câu càng đấu càng sôi nổi. Trâu Thanh Hà chợt hiểu được, hai anh em này kỳ thật cảm tình rất tốt.

"Dừng lại, đừng có đối thoại ngớ ngẩn như vậy nữa được không?" Là ai đoạt mất vai diễn của cậu? Đem lời trong lòng cậu nói ra? Cư nhiên nhìn thấy từ đâu đột ngột nhảy ra một nam nhân mắt trợn trắng, lại là một vị thanh niên ưu tú nho nhã có khí chất. Chỉ có điều tóc kia cư nhiên dài đến nỗi có thể thắt bím. . . . . Đàn ông có thể để tóc dài như vậy sao? Nếu như Tam ca anh Liễu để tóc dài cậu cũng sẽ không giật mình. Trâu Thanh Hà không thể không bội phục mình thị lực tốt.

"Nhất Phong, cậu đã đến rồi?" Liễu Trục Dương cao hứng vỗ vỗ ghế trống, tới thêm một vị, còn có khách nữa sao? Nhất Phong? Tên này có chút quen.

"Tôi là Tề Nhất Phong. Học đệ Trâu Thanh Hà người cũng như tên nha."

(Tiêu: Học Trưởng là đàn anh trong trường thì Học Đệ chính là đàn em trong trường :D)

"Anh chính là Tề Nhất Phong kia?" Trâu Thanh Hà kích động đứng dậy.

"Đúng vậy, thật khéo quá!" Đối phương mỉm cười.

Liễu Hạ Khê kinh ngạc, Thanh Hà khi nào thì có người quen ở Bắc Kinh? Tề Nhất Phong này, anh đã gặp mặt vài lần. Y luôn cùng một chỗ với Bách Thanh, từ khi nào thì thân với Tam ca như vậy?

"Chính là người viết thư, dạy em bài tập và viết văn dưới bút danh Bách Thanh." Trâu Thanh Hà giới thiệu lộn xộn.

"Cám ơn anh." Liễu Hạ Khê vươn tay phải.

Đối phương nghịch ngợm lè lưỡi. "Liễu lục ca, thật cổ hủ."

"Cái gì mà Liễu lục ca? Khó nghe muốn chết. Cậu và Bách Thanh đều quái giống nhau, rõ ràng so với Lão Lục còn lớn hơn mấy tháng mà cứ đòi nhỏ hơn."

"Dẹp, cậu ta cứ cái bộ dáng bảo thủ đó, thấy thế nào cũng là khối tài liệu làm đại ca tốt nhất." Tề Nhất Phong cười.

"Còn một người nữa là ai?" Liễu Hạ Khê chỉ vào vị trí trống còn lại.

"Anh họ tôi. Anh ấy có việc thỉnh giáo Liễu cảnh quan."

"Cái gì hả, nó còn chưa thăng quan, là cảnh sát quèn thôi." Tam ca phun ói với Liễu Hạ Khê. "Anh họ cậu ấy, cũng là bạn tốt của anh. Từ Niệm Dư."

"Từ Niệm Dư?" Liễu Hạ Khê rất nhanh lục soát ký ức của mình. "Con trai của ông nào đó ấy hả?"

"Đúng." Liễu Trục Dương vỗ tay nói.

Bên kia, Tề Nhất Phong cùng Liễu Trục Dương đổi vị trí ngồi sang tay phải Trâu Thanh Hà. Lén bắt chuyện: "Anh nói rồi cậu thi đậu Bắc Đại sẽ làm chủ mời cậu ăn cơm." Nghe được Tề Nhất Phong nhỏ giọng nói.

"Phải là em mời anh mới đúng, là anh giúp em."

Một chưởng vỗ tới: "Tuổi còn trẻ mà miệng mồm già dặn như vậy, anh là địa chủ phải dốc hết trách nhiệm của địa chủ, tranh giành với anh cái gì." Nghĩ không ra y văn vẻ lịch sự mà một chưởng đánh tới đánh cho cậu đầu óc choáng váng. Người Bắc Kinh này tỏ vẻ nhiệt tình cũng quá mạnh mẽ nhỉ?

"Đây là lễ độ không phải già mồm!"

"Anh ghét nhất thứ lễ độ giả tạo kia. Tùy tiện là được rồi. Tiểu Hà, anh đã nói với cậu nha. . . . . . "

"Có cậu ta che chở, đứa nhỏ của em ở trường học sẽ trải qua thuận buồm xuôi gió." Liễu Trục Dương thấp giọng nói: "Nhất Phong đối với bạn bè tuyệt đối bao che."

"Bao che?"

"Em lãng tai à. Cậu ta rất biết chọn bạn, yên tâm. Cậu ta không phải đồng tính luyến ái. Sẽ không ra tay với đứa nhỏ của em. Đừng thần hồn nát thần tính, như vậy rất khó nhìn, liên lụy anh cũng thật mất mặt."

"Cái gì chứ. Cái anh này. Em chỉ là không ngờ Trâu Thanh Hà có thể trò chuyện ăn ý với anh ta vậy thôi."

"Tính chiếm hữu của cậu cũng không phải mạnh bình thường đâu! Tề - Từ hai nhà rất có địa vị. Người cũng tốt, tự mình cân nhắc lo liệu đi."

Lời này khiến Liễu Hạ Khê không thoải mái, anh giao du bạn bè cho tới giờ vẫn chưa từng nhìn thân thế địa vị. Hợp thì đến không hợp thì tan: "Tam ca anh thật thực dụng! Đừng tưởng rằng đem màu sắc tô xanh thì có thưởng thức cao." Tên thực dụng này chỉ lăn vào trong vòng người có tiếng tăm, cũng như phụ nữ thích hàng hiệu vậy, người đàn ông thích người có tiếng tăm.

"Đúng đúng." Lời này bị Tề Nhất Phong nghe được, giễu cợt lão Tam nhà họ Liễu: "Liễu tam ca, vốn là thực dụng tới cực điểm ngược lại với loại cao nhã kia. Mị tục mà tươi đẹp chính là chân dung của anh ấy."

Liễu Trục Dương phát cáu: "Hừ, là đàn ông phải thích màu lam."

Trâu Thanh Hà nở nụ cười. Anh Liễu cũng là bày trí trong nhà màu lam, trắng, xám ba màu. Bất quá không phải xanh tinh khiết, mà là xanh xám.

Bắt được được lỗi ngôn ngữ của anh ta Tề Nhất Phong làm càn nở nụ cười: "Tôi thích màu tím mà trước sau vẫn là một đại nam nhân. Hoàng đế quý tộc trước kia thích màu vàng, màu tím bọn họ không phải đàn ông chắc? Hiện tại lãnh đạo cấp cao thích màu đỏ. Là đàn ông hay không, từ khi nào thì liên quan đến màu sắc vậy?"

"Màu đỏ?" Có người run rẩy tiếp lời. Mặt Tề Nhất Phong đột nhiên cứng lại.

Liễu Trục Dương bộ dáng như cậu xui xẻo rồi, trừng mắt Tề Nhất Phong: "Niệm Dư, cậu đã đến rồi? Đang chờ cậu khai tiệc đây. Đến đến, tôi giới thiệu, lục đệ tôi Liễu Hạ Khê cùng bạn của nó Trâu Thanh Hà."

Liễu Hạ Khê cùng Trâu Thanh Hà đồng thời đứng dậy.

Một thanh niên tái nhợt gầy yếu, bộ dáng như người bị bệnh lao. Tóc chẻ ba bảy, che khuất vành tai. Hai mắt vô thần, da dưới ánh sáng xanh phát ra màu xanh đen càng lộ vẻ bệnh trạng không khỏe mạnh. "Bắt tay." Loại lễ tiết này có khi có vẻ rất quái. Trâu Thanh Hà nhìn đối phương đưa tay tới tựa như quỷ trảo. Một người có thể gầy thành như vậy. . . . . . Người gầy đã thấy nhiều, chưa từng thấy qua loại gầy trơ xương thế này, không đành lòng nằm vào. . . . .Sợ không cẩn thận sẽ bẻ gẫy xương tay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét