Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

[PN] Hóa Vụ - Dạo bước dưới hoàng hôn (6)

Phiên ngoại - Dạo bước dưới hoàng hôn (6)

Má Liễu nhếch khóe miệng. . . . . .Nguyên lai đây là góc chết của thiếu niên. Không thể nhắc tới tiền. . . . . . .Không muốn cho rằng tình yêu là có bảng giá sao? Ha ha, thanh cao kiểu thư sinh. Ước chừng nghĩ tiền là tục vật, chỉ có lăn lộn trong xã hội mới biết được sự đáng quý của tiền tài.

"Nói một cái giá đi." Bà dĩ dật đãi lao, khẽ phủi một chút bọt nước tung tóe lên người.

(Dĩ dật đãi lao: là đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công [trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh])

Trong lòng Trâu Thanh Hà phát lạnh. Người phụ nữ trước mặt này mang theo khóe miệng mỉa mai. . . . . .Đang đùa cợt cậu. . . . . . .Nhìn thấu sự tự ti thấm vào xương cốt của cậu. Đúng vậy, gia cảnh cậu không được tốt. Thành thật mà nói, cậu cũng không muốn phần hợp đồng tài trợ kia của công ty anh Bỉnh. Nhưng khoản học phí này trong nhà kiếm không ra, nhiều nhất cũng chỉ có thể hướng nhà anh rể mượn, như vậy sẽ làm chị gái ở nhà chồng không ngóc đầu lên được.

Sự tình này đã được cậu tận lực áp chế dưới đáy lòng.

Dựa vào gia thế của anh Liễu, chính mình cùng anh ấy một chỗ bị người ta nói thành: Là tham chỗ tốt của đối phương.

Cậu nói không ra được lời phản bác.

Cậu uể oải.

Cậu vẫn quá ngây thơ, ý đồ dùng phương thức nói rõ lý lẽ để bác gái hiểu mình, nhận thức cảm tình của bọn họ.

Ngôn ngữ không cách nào truyền đạt.

Không cách nào đem tâm ý của mình biểu đạt ra.

Người tâm linh không tương thông, nói chuyện cũng không đến đâu.

Lời nói chỉ là hạt nhỏ lơ lửng mặt ngoài, bắn lên tìm không được điểm đậu.

Cậu chỉ có chạy trối chết.

Cậu không cách nào trách cứ mẹ của anh Liễu. Càng sợ chính mình tức giận sẽ không khống chế được.

Xoay người, rất dứt khoát rời đi. Tòa nhà xa hoa này vốn không thuộc về cậu.

Ra cửa, mới biết được nhiệt độ bên ngoài cũng không cao, nơi bị nước trà hắt trúng thấm đẫm vào da thịt. . . . . .Cảm giác mát nhẹ.

Cậu không có chỗ để đi.

Đêm đã khuya, không còn xe buýt.

Cảnh vật đi đường cậu tìm không rõ phương hướng đến trường học.

Trường học cũng nhất định có thời gian quản chế chứ nhỉ?

Trong túi chỉ có số tiền lẻ không nhiều lắm, cư nhiên mang theo cả chìa khóa ra. . . . . . .

Ban đêm gió lớn.

Cậu mờ mịt bàng hoàng ở đầu đường xa lạ.

Tương lai thế nào? Giờ khắc này, cậu không quản gì nữa.

Chỉ cả người vô lực tựa trên cột điện.

Cũng không biết qua bao lâu. . . . . . .

Một chiếc taxi dừng trước mặt cậu.

Cậu nhìn thấy người quen thuộc xuống xe.

Vì vậy, cậu đã rơi lệ.

"Một mình tịch mịch, ra đây đón anh sao?" Ôn nhu hòa lẫn trong tiếng cười khẽ.

Rời khỏi anh?! Không nỡ mà. Có thể tâm ý tương thông như thế trên đời này khó được. . . . . . .

Lập tức, phát hiện tâm tình cậu không đúng.

"Bụi rơi vào mắt sao?" Săn sóc lấy khăn tay ra.

Ôm thắt lưng của cậu sang, phát giác một mảnh lạnh lẽo. "Mẹ của anh đã tới?"

"Đúng vậy."

"Chống đỡ không được sự lợi hại của bà chứ gì. Không cần để ý, sống cùng em là anh chứ không phải bà."

Ấm áp này làm cho người ta lưu luyến, tự động nhích sang. "Ba anh không giam anh lại sao?"

"Ba anh? Nhờ trời. Ông cái gì cũng không biết. Chuyện con cái ông cho tới bây giờ cũng chưa từng chen tay vào, ảnh chụp rơi vào tay mẹ anh. Bà cùng chị năm móc nối kéo anh ra, một mình đối phó em. Bà làm thế nào nói việc này cho ba được chứ?. . . . . . .Bị tức phát khóc à? Mẹ của anh độc miệng. Chỉ có thể tùy bà. (Vỗ vỗ ngực, Trâu Thanh Hà bị động tác đặc biệt ấu trĩ này chọc cười) may mắn, mắt anh rất tinh. Liền thấy người bên cột điện quen mặt đấy."

Quả thật lúc ra cửa đã tồn tại ý muốn rời đi.

Nhưng một khắc này không xa rời nữa.

Giống như ý trời, anh Liễu lại gặp cậu.

Đây là duyên phận.

Dũng khí theo mười đầu ngón tay đan vào nhau tràn vào lồng ngực.

"Bác gái còn trong nhà." Sắp đối mặt, có chút khủng hoảng.

"Yên tâm, giao cho anh đi. Anh có thể đối phó với bà. Bà đang phô trương thanh thế, sẽ không thật sự đối phó em. Truyền thống nhà anh không phải dạng ỷ thế hiếp người này. Anh tưởng rằng, bà sẽ điều tra em trước một phen, rồi mới chậm rãi nhằm vào em dùng áp chế. Không ngờ bà vội vã như vậy. Không giống tác phong của bà."

"Hửm?"

"Người thua dưới tay bà nhiều lắm. Thua bà cũng không mất mặt. Anh tin em mà, sẽ không bỏ lại anh. Nhưng dù có bị bỏ lại cũng sẽ đuổi theo mang em về. Ngay cả em cũng bảo vệ không được, quá mất mặt rồi. Em nói có đúng không." Nắm lấy mũi cậu, xoa đầu cậu, cuối cùng chọc cho Thanh Hà sầu mi khổ kiếm khởi sắc.

Thanh Hà nghĩ nha, dường như chính mình một mình buồn bực sống trong hộp sầu khổ.

Kỳ thật, chỉ cần nhẹ nhàng dùng tay đẩy. . . . . .

A, chính mình cư nhiên có mắt mà không tròng, nhìn không thấy mặt ôn nhu của anh Liễu cùng đôi mắt kiên định kia.

Má Liễu vẫn duy trì tư thế ngồi như lúc Trâu Thanh Hà ra ngoài. Thấy hai người cùng nhau vào cửa, cũng không có vẻ gì khác thường.

Mở miệng hỏi: "Trở lại rồi à?"

"Dạ. Muốn sang đây mà không gọi điện báo trước cho con." Thay dép, duỗi thắt lưng lười biếng. Quay đầu lại nhìn Thanh Hà còn nán ở cửa không cùng anh tiến đến. "Thanh Hà, anh còn chưa ăn cơm, đi hâm chút thức ăn đi. Mẹ, mẹ ăn chưa."

"Chưa. Không ai mở miệng mời cơm, chẳng lẽ để một trưởng bối như mẹ xin cơm ăn? (Cười như có như không nhìn qua, ở phía sau Trâu Thanh Hà rụt cổ, bày ra khuôn mặt đỏ bừng. Cậu thật không hiểu nhân tình thế sự rồi. Khi bác gái tới chính là buổi cơm chiều mà, cậu ăn rồi nên không nghĩ đến bác gái chưa ăn) đều sắp 12h rồi, cũng không biết bên ngoài còn gì ăn không? Ba của con không giữ con lại ăn cơm chiều?"

"Ba bận rồi, nói còn chưa được hai câu, đã đi. Ngồi chơi, con tắm rửa trước, cả người là bụi. Thanh Hà bưng táo lên trước, cho mẹ lót bụng."

Bầu không khí trở nên hòa hợp. Rửa tay, gọt vỏ táo, bưng lên. "Mời bác gái." Thanh Hà hổ thẹn chính mình ngay từ đầu đã ôm thái độ thù địch với bà. . . . . . Ngay cả lễ tiết cơ bản cũng không cho đối phương.

Ngượng ngùng hỏi khẩu vị của bà, chỉ có thể làm tạm.

Liễu Hạ Khê lần này tốc độ tắm rất đáng nể, vài phút đã ra tới. Ngồi trên sofa, còn ẩm ướt, còn có mảnh nhỏ của lá và chén trà. . . . . ."Mẹ, đối với người nhà mình, miệng độc cũng nên thu bớt lại. Nhìn xem dọa sợ người ta rồi."

"Mẹ vẫn phải nói câu châm ngôn kia. Qua được ải của mẹ mẹ mới thừa nhận. Bây giờ là thời điểm đặc biệt, không được có bất kỳ lời gièm pha nào. Đứa nhỏ này có thể rời khỏi con là mẹ thấy vui rồi."

"Mẹ. Mẹ lầm rồi. Bây giờ không phải cậu ấy không rời bỏ con, là con không thể rời khỏi cậu ấy."

"Con đi Anh lăn lộn hai, ba năm rồi về. Cũng đủ để có thể quên cậu ta rồi." Chén trà đã sớm trống không, thiếu niên kia sẽ không lấy được sự hài lòng của bà. Ngay cả nước trà cũng không châm thêm cho bà. . . . . . Thật là, đặc biệt không biết nhìn sắc mặt.

"Mẹ, con đã trưởng thành. Đã đủ tuổi có thể nắm bắt hạnh phúc của chính mình. Đã nhận định Thanh Hà, sẽ không thay đổi nữa. Tìm kiếm một đoạn cảm tình phạm vi của con không dễ dàng đâu. Chẳng lẽ mẹ hy vọng con không biết tiết tháo mà liên tục đổi bạn gường?" Liễu Hạ Khê nhẹ nhàng nở nụ cười nói: "Anh ba như vậy thì được sao? Con không thích nữ nhân, vĩnh viễn không thể đạt được như mẹ hy vọng. Buông tay thôi, tùy con đi. Thống khổ cũng tốt, vui sướng cũng tốt đều là con tự nếm trải, mẹ không thể thay con trải qua cuộc sống của mình. Đạo lý lớn mấy cũng đừng nói với con nữa. Nghe đến phát phiền rồi."

Má Liễu buồn bã. Khó nắm trong tay nhất chính là đứa con trai này, cho tới giờ vẫn chưa từng chịu nghe theo sắp xếp của bà.

"Có điều tra người chụp gửi hình là ai chưa?" Liễu Hạ Khê càng quan tâm đến việc này hơn.

Má Liễu từ trong bao lấy ra một chồng ảnh chụp. Ước chừng hai mươi tấm, tất cả đều cùng cảnh tượng, là cảnh hoàng hôn ngày hôm đó ăn ở một quán ăn vặt nhỏ. Loại hình từ máy ảnh chuyên nghiệp này, góc độ chụp rất tốt, mỗi tấm đều chụp đủ cả hai người.

"Cũng không mờ ám mà. Không chỉ trích tố cáo được con." Ở bên ngoài từng chú ý, không thân mật kề vai sát cánh.

Bầu không khí vô cùng tốt, rõ ràng ai cũng nhìn ra được giữa hai người có ánh sáng màu phấn hồng lưu chuyển.

"Vừa vặn chưa có ảnh chụp chung hai người đấy. Tự mình chụp còn chụp được đến trình độ này."

"Từ khi nào trở nên không nghiêm túc như vậy. Nhìn con xem, kiểu nói chuyện này." Thái độ thờ ơ thế này của con trai khiến má Liễu mất hứng.

"Mẹ! Mẹ, dùng cả đời tận lực bảo vệ tình yêu của mẹ và sản phẩm phụ của tình yêu. Đừng khắc nghiệt với con trai như thế! Suy bụng ta ra bụng người nhỉ. Con cũng là kế thừa di truyền của mẹ thôi. Trả không gian lại cho con đi!"

Má Liễu không nói gì phản bác lời của con. Đúng vậy, cả đời bà vì tình yêu của mình mà bùng cháy. Không có quyền chỉ trích con trai vì tình yêu ngược lối của nó mà nỗ lực.

"Lúc này, là thời kỳ mẫn cảm, nếu chuyện của con ảnh hưởng tới danh dự của ba. Mẹ sẽ không bỏ qua cho con."

"Thôi đi. Trên pháp luật con cũng đâu phải con của hai người. Cháu trai của ông ấy trải qua cuộc sống của mình, làm sao mà sinh sự được." Liễu Hạ Khê giọng mỉa mai nói. Đây chính là tử huyệt của mẹ, anh cũng không muốn khoét ra nữa. Nói đến đây, anh ngược lại tỉnh thần. "Việc này kỳ quái. Bức ảnh này cư nhiên gửi đến chỗ hai người. . . . . . Con được nhận làm con thừa tự của chú Ba. Biết con là con trai ba cũng không nhiều người. Xem ra, việc này là người quen vạch trần. Có chữ viết gì hay không?"

"Không có! Phong thư bình thường." Chỉ có địa chỉ nhận và người nhận thư. Thư này cũng gửi ra từ. . . . .

Chữ viết trên thư cũng không nhìn ra gì đặc biệt. Chữ rất khó coi, như gà bới vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét